- Đại nhân!
Một hắc y nhân Bắc Đẩu phi ngựa tới, dừng trước mặt Thẩm Thiên Khu, tung người xuống ngựa, quỳ một chân dưới đất, nói:
- Đồng đại nhân đã tìm khắp sơn cốc kia nhưng không thể tìm được tung tích Mộc Tiểu Kiều nên sai tôi tới hỏi đại nhân một tiếng, bước kế tiếp cần làm thế nào?
Thẩm Thiên Khu dừng lại, nâng mí mắt nói:
- Lập tức khởi hành, hội họp với tổ Vũ Khúc ở Nhạc Dương!
Bên cạnh có một hắc y nhân tổ Tham Lang nghe vậy, vội dè dặt nhắc:
- Phía Cừu đại nhân…
Thẩm Thiên Khu liếc hắn, hắc y nhân đó thấy sau lưng rét lạnh, tức thì không dám lên tiếng nữa.
Thẩm Thiên Khu cười lạnh:
- Đại nhân? Thẩm mỗ và loại mặt hàng này xưng hô giống nhau, khó trách nổi tiếng thiên hạ là không bằng heo chó.
Một câu của ông chê bai Lộc Tồn nhưng cũng không tha mình, chúng thuộc hạ bên cạnh nghe vậy nhất thời không biết nói tiếp thế nào, đâuthể nói “đại nhân anh minh” đúng không? Đành phải hai mặt nhìn nhau ngây người như tượng.
Thẩm Thiên Khu quét mắt qua những người khúm na khúm núm, rụt rè lo sợ kia, chỉ cảm thấy đồng liêu đều là lũ khốn, thuộc hạ đều là đámphế vật, không biết tại sao mình lại chen vào đó cho vạn người thóa mạ,nhất thời thực sự rất bức bối, vừa vuốt ngực ho khan vừa sải bước rờiđi.
Một bên khác, theo trời chiều ngả về tây, trên đường cái, đámđông điên cuồng cuối cùng đã phát tiết đủ, dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225393/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.