*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tiểu viện lẻ loi mọc ra một thân cây, không nhìn ra là giống cây gì nhưng hẳn đã nhiều năm rồi, bóng cây xanh um phủ xuống đầu, trải dài đến góc tường, nối liền với một mảng lớn rêu xanh như vẩy mực, vì ít dấu chân người nên rêu xanh rất tươi tốt, tự nhiên phát triển.
Trong viện treo đầy lụa màu và vải hoa, đều là vải cũ, rộng khoảng nửa thước, trên cây, trên nhà, đâu đâu cũng có, nếu không phải đều đã cũ đến mức phai màu thì rất có phong thái của đại tác gia “lụa màu treo cây” Tùy Dạng Đế. (1)
(1) Tùy Dạng Đế là vị vua thời nhà Tùy, vào mùa thu đông, cây trong vườn rụng lá, ông ra lệnh phải dùng lụa màu cắt thành lá, thành hoa dán lên cây và thả xuống mặt hồ để phong cảnh trong vườn luôn luôn như mùa xuân.
Một thiếu niên có vẻ là người hầu đặt mạnh hộp cơm ở cửa, ngông nghênh dùng sức đập cửa, hét lên rất vô lễ:
- Đưa cơm đưa cơm! Có ăn không?
Nắp hộp cơm theo tiếng trượt ra, bên trong lăn ra nửa cái bánh bao, thứ đó thực giống như “di tác tiền triều”, dường như có thể hóa đá thành tinh ngay tại chỗ, ngoan cường lăn trên nền đất, đồ ăn chất trong khay lại càng âm u, không có chút hơi nóng nào.
Người đưa cơm mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, lại dùng sức đập cửa viện, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225391/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.