Trong lòng Chu Phỉ “lộp bộp”, suýt rút đao ra.
Nhưng liền sau đó, tai nàng khẽ động, nghe cách đó không xa cótiếng y phục cọ xát vô cùng nhẹ____chỉ có tiếng y phục lắc lư theo gió,người tới bước chân rất nhẹ, nếu không phải hắn không muốn che giấu hành tung thì Chu Phỉ không phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Nàng vốn tưởng rằng người canh gác khắp núi đều ngang ngửa với mình, không ngờ trong góc lại ẩn giấu cao thủ.
Vào lúc Chu Phỉ bắt đầu lo lắng mình có để lộ gì hay không, phía sau chợt vang lên một tràng tiếng ho như muốn tắt thở, bàn tay đặt trên vai nàng theo tiếng ho của chủ nhân mà vô thức đè xuống, dường nhưngười kia ngay cả đứng cũng đứng không vững, xem nàng thành một chỗ gáctay hình người.
Chu Phỉ cẩn thận quay đầu lại, thấy trong ngục tối âm u nhất này có một nam tử trung niên dáng người mảnh khảnh, ban nãy cả người ôngkhuất trong bóng tối, lại im hơi lặng tiếng nên nàng hoàn toàn khôngnhận ra nơi đây còn có vật sống.
Người này tóc mai điểm bạc, thân mặc áo vải, vai tuy không còmnhưng cũng không thẳng, vẻ mặt khắc khổ bần hàn, là hình tượng một người “nghèo”. Ông khẽ lắc đầu với Chu Phỉ, chưa kịp nói gì, sau đó lại làmột trận ho tê tâm liệt phế, Chu Phỉ nghe mà lòng khó chịu, suýt nữacũng không thở nổi giống ông.
Người ở cách đó không xa dường như hơi dừng lại, có lẽ là khôngmuốn đến gần con ma bệnh lao này, vừa chán ghét vừa chê bai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225380/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.