Tạ Doãn thấy thần sắc của nàng thì biết nàng đã hiểu, hắn hơi có chút vui vẻ “dạy dỗ được anh tài trong thiên hạ”, không nhịnđược cười nói:
- Không sai, không hổ là nữ nhi của Cam Đường tiên sinh, có một nửa thông minh của ta khi còn trẻ.
Chu Phỉ nghe câu khoe khoang không biết xấu hổ này của hắn liềntức giận oán thầm: “Ngươi đúng là thông minh, thông minh đến mức bịngười ta chôn dưới đất hơn hai tháng, sắp nảy mầm rồi”.
Nàng từ đám bụi bặm đất cát lăn xuống, toàn thân dơ dáy, gươngmặt mảng trắng mảng đen, chỉ có đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, giống nhưcon mèo mướp, Tạ Doãn thấy dáng vẻ của nàng, không kiềm lòng được muốnđể nàng tránh khỏi chốn thị phi này, có thể chạy bao xa thì chạy, vềphần an nguy của mình đúng là hắn không quá để trong lòng.
Tạ Doãn ngoắc ngoắc tay với nàng:
- Nghe ta nói này, cô nhẫn nại ở đây một ngày, đợi đến giờ tuấtmột khắc, vừa lúc trời tối, bọn chúng lại sắp thay ca, tốt nhất là nhânlúc đó rời đi, ta sẽ vạch ra cho cô một con đường, cô đi theo hướngphòng giam bên này, vách núi nhiều đá, che chắn tốt, những người bị giam khác nhìn thấy cô cũng sẽ không để lộ.
Tiếp đó, hắn dành thời gian cả ngày, nói cho Chu Phỉ nghe đủchuyện to nhỏ về địa hình nơi đây, bảo nàng vẽ lại trên vách đá đốidiện, chỗ nào sai sẽ lập tức sửa lại cho nàng, trong quá trình đó họ bịngười đưa cơm ngắt ngang mấy lần, bên ngoài thỉnh thoảng truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225379/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.