Có câu “Chốn núi non không ngày không tháng, Rét qua rồi chẳng biết năm sang”. (1)
(1) Trích “Tây du ký”.
Chuyến đi này, đi những ba năm.
Lý Nghiên một tay xách giỏ lớn, một tay nắm sào trúc, nhắm mắtlại cho người ta nắm thân trúc dẫn nàng đi từng bước từng bước bên bờsông Tẩy Mặc, vừa đi vừa lải nhải hỏi:
- Còn xa lắm không? Ta nghe thấy tiếng nước, đến bờ sông rồi sao?
Người nắm thân trúc dẫn nàng đi không rõ là đệ tử của môn pháinào trong trại, là một tiểu thiếu niên xấp xỉ tuổi Lý Nghiên, hễ nóichuyện với nàng là đỏ mặt, nói như muỗi kêu. Nhưng chưa đợi cậu ấy mởmiệng vo ve thì Lý Nghiên cảm thấy thân trúc trong tay bị ai đó kéo,nàng “ui da” ra tiếng, mở mắt thì thấy Lý Thịnh vẻ mặt không kiên nhẫnđứng trước mặt nàng.
Lý Nghiên gào lên:
- Huynh làm gì thế? Dọa chết muội rồi!
Lý Thịnh không thèm nhìn nàng, gật đầu với đệ tử tay chân luống cuống kia, nhẹ nhàng nói:
- Muội ấy nhiều tật lắm, đừng chiều muội ấy được đằng chân lân đằng đầu, cứ bắt nạt các đệ hoài.
Đệ tử kia càng đỏ mặt hơn, lúng túng hồi lâu không nói nên lời, nhanh chóng chào Lý Thịnh rồi chạy như bay.
Lý Nghiên cũng rất muốn chạy, nhưng đang ở bên bờ sông nàngkhông dám___nàng sợ độ cao, từ trên vách núi nhìn xuống, nàng có thểtưởng tượng ra bảy tám loại tư thế ngã chết nên mới không dám mở mắt mànhờ người cầm sào tre dẫn nàng đi.
Lúc bắp chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225370/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.