Tạ Doãn mỉm cười nói:
- Tôi chẳng qua chỉ là một người đưa thư đi ngang qua, ân tìnhhay thù cũ tôi đều không biết, nhưng Chu tiên sinh nếu không muốn gặptôi thì có thể không cần hiện thân, không phải sao?
Chu Dĩ Đường nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
- Nếu ta căn bản không nghe thấy thì sao?
- Thì không sao cả.
Tạ Doãn rất rộng rãi trả lời:
- Không nghe thấy tiếng sáo của tôi thì không phải người tôimuốn tìm, Thục Trung đất linh sinh hiền tài, phong cảnh như tranh, dọcđường đi được mở mang tầm mắt, dù cho tay trắng trở về cũng không uổngchuyến này.
Tiếp đó con ngươi hắn xoay chuyển, cười híp mắt, không nặng không nhẹ đâm cho Chu Dĩ Đường một câu:
- Nỗi khổ của côn bằng (1) nước cạn, nỗi đau của thương long (2) gãy sừng, cá diếc dưới sông như chúng tôi nghe không hiểu, tiên sinhkhông cần nói với kẻ ếch ngồi đáy giếng.
(1) Côn bằng: loài linh thú kình ngư thượng cổ.
(2) Thương long: tên một loài rồng.
Chu Dĩ Đường không chấp nhặt với hắn, giữa trán ông có một nếpnhăn sâu, luôn lộ vẻ lo âu, lúc cười lên cũng có, ông chăm chú nhìn TạDoãn rồi nói:
- Tiểu huynh đệ rất biết nói chuyện.
- Xấu hổ.
Tạ Doãn mặt không đỏ tim không đập nói:
- Loại mặt hàng không cần phế đã nát sẵn như vãn bối chỉ còn lại có hai công dụng là chạy nhanh và dẻo miệng thôi.
Ánh mắt Chu Dĩ Đường chuyển sang Lý Cẩn Dung, hai người chỉ cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-phi/3225369/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.