Đưa Tô công tử về phòng ngủ của y xong, ta về tắm rửa qua loa, thay quần áo rồi mới lại sang xem. Bùi Kỳ Tuyên đứng ở cửa phòng ngủ của Tô Diễn Chi nói với ta, “Phù tiểu hầu gia nói, theo lực mà hắn đã tính toán thì Tô công tử chắc phải đến lúc lên đèn mới tỉnh. Ta để Tiểu Thuận ra hiệu thuốc bốc vài thang thuốc khu hàn về sắc, vương gia uống tạm một chén trước rồi về phòng ngủ một giấc đi.”
Ta xoa trán, “Cũng được, Tô công tử tỉnh thì bảo Tiểu Toàn qua báo ta một tiếng, ta qua luôn.”
Bùi Kỳ Tuyên nói, “Về phòng vương gia nhớ xem cái này trước đã nhé.”
Cái thứ Bùi Kỳ Tuyên đưa lão tử biết thừa, chính là thư Tô công tử nhờ Trung thúc chuyển lại. Ta đưa tay nhận lấy, cười bồi, “Bùi công tử, thư này cũng không phải thứ cơ mật gì. Trời nóng thế cứ mở cửa ra thì hơn, gió lùa mát mẻ.”
Bùi Kỳ Tuyên thả tay khỏi cánh cửa, đến bên bàn ngồi xuống, “Đã nói với ngươi rồi, sau này gọi ta là Kỳ Tuyên.”
Ta hắt xì một cái, ho khan một tiếng, mở phong thư, Bùi Kỳ Tuyên thong thả nói, “Thực ra chuyện Tô huynh hôm qua ta biết sớm hơn Trung thúc một chút. Có oán thì oán ngươi không chịu nghe rõ thôi.”
Có oán thì chỉ oán ta không chịu nghe rõ thôi.
Giấy viết thư trắng tinh, chỉ có một dòng mực đen lù lù: [Đi tảo mộ người nhà ngày mai sẽ về.]
Bùi Kỳ Tuyên nhìn chặn giấy trên bàn, khóe miệng nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-nhat-xuan/2430607/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.