Nguyễn Nhược Nhược khóc suốt đoạn đườngđến Hoa Nguyệt Lâu. Thủy Băng Thanh, không, là Lưu Đức Hoa, ngươi tạisao…tại sao lại nhảy lầu a? Không phải ngươi đã đáp ứng ta không tự vẫnrồi sao? Không phải ngươi nói chúng ta là chiến hữu trên cùng chiến hào, cùng tiến cùng lùi sao? Bây giờ ngươi tốt rồi, tự vẫn xong bỏ lại tamột thân một mình ở nơi Đại Đường này cô đơn tĩch mịch! Ngay từ đầu nếukhông có ngươi thì ta sẽ không thấy cô đơn, hôm nay quen có ngươi rồilại tìm không thấy ngươi, ta phải làm sao đây? Sau này còn ai bám theota đi bơi lội a! Còn ai tới để ta cắn lỗ tai nói thì thầm a! Ngươi làngười không có lương tâm, bỏ ta lại một mình a!
A Phúc ở một bên khéo léo giải thíchnguyên nhân nhảy lầu, “Nghe nói nàng phải phụng bồi rượu cho một vị lãogia họ Nghô. Lão họ Ngô này đối với Thủy cô nương luôn động tay độngchân, ban đầu Thủy cô nương chịu nhịn, nhưng càng uống càng say, hắnmượn cớ say rượu làm loạn, bắt Thủy cô nương phải “hôn rượu” cho hắn…”
“Hôn rượu là cái gì?” Nguyễn Nhược Nhược mặc dù hu hu oa oa vẫn không nhịn được hỏi một câu.
“Chính là…” A Phúc chần chừ một chút,hiển nhiên là lời bất hảo, hắn suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Chính là dùngmôi chạm môi phục rượu”.
Thì ra là như vậy, Nguyễn Nhược Nhược không khỏi vừa hận vừa mắng: “Một gã xấu xa…”
“Thủy cô nương tự nhiên là không chịu cho nên Ngô lão gia liền dùng sức mạnh. Một mặt ôm chặt Thủy cô nương không chịu buông, một mặt chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611654/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.