Nhìn thấy rừng hoa đào, Nguyễn Nhược Nhược đã hiểu tại sao núi này có tên là Tê Hà.
Vùng núi một nửa trũng xuống, nơi này cótrăm ngàn gốc cây đào sinh trưởng, hoa đào nở rộ đương vào lúc đẹp nhất. Những khóm hoa nặng trĩu bên cạnh đám lá cây xanh mướt, cánh hoa cũngkhông giống nhau. Có “phương tiên loại hồng phấn”, lại có “bỉ tố nhượcduyên hoa”, màu hồng, màu trắng rồi màu sắc hỗn hợp, vô số chủng loạihoa đào trước mắt nhìn tựa như một dòng sông hoa. Nhìn thấy cảnh đẹp như thế, Nguyễn Nhược Nhược liền sáng tỏ lý do Đào Uyên Minh gọi thế giớilý tưởng trong văn chương là “Đào hoa nguyên”.
Nguyễn Nhược Nhược bị cảnh đẹp trước mắthút mất hồn, đứng bất động một chỗ. Ngọc Liên Thành đi trước mấy bướcđành phải quay trở lại kéo nàng đi, “Đừng đứng thừ ra như vậy chứ! Tagọi ngươi tới đây để làm gì?”
Nguyễn Nhược Nhược phục hồi tinh thầnlại, “A, hái hoa đúng không, ta đây bắt đầu hái hoa liền.” Nàng cầm giỏchạy nhanh về phía trước, Ngọc Liên Thành vội ngăn lại, “Đợi lát nữa,trước hết nghe ta nói ra yêu cầu.”
Còn có yêu cầu? Nguyễn Nhược Nhược vội vàng rửa tai lắng nghe.
“Không cần trắng quá, ta cần hoa có màuhồng, càng hồng càng tốt. Không cần hái cả khóm hoa, cũng không cần hoađã nở hết, phải là hoa mới nở. Nghe rõ không?”
Yêu cầu đúng là không ít, Nguyễn NhượcNhươck không nhịn được hỏi: “Chọn lựa tinh tế như vậy, ngươi rốt cuộc là muốn dùng nó để làm gì vậy?”
“Cái này…ngươi không cần quan tâm, cứtheo như cách ta hướng dẫn mà hái hoa đi. Nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-nien-tuong-hoi/1611637/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.