An Văn Quế cùng Lý Thống nhau ăn bữa cơm đạm bạc, An Văn Quế cảm thấy ăn bữa cơm này rất ngon, hắn ăn rất nhiều, đã lâu rồi hắn không thấy bữa cơm nào ngon miệng như này.
"Đã lâu rồi từ khi ra khỏi trường. Chúng ta không ngồi ăn với nhau."
Lý Thống vừa nói, vừa gắp tới bát An Văn Quế miếng thịt lợn. An Văn Quế cũng gắp tới miếng trứng cho Lý Thống.
"Đã lâu rồi em không ăn bữa nào ngon như bữa cơm này, đơn giản nhưng thật sự rất ngon."
"Vậy thì em ăn nhiều thêm đi, em gầy đi nhiều đấy."
An Văn Quế vừa ăn vừa ngắm Lý Thống, dưới ánh nến nhìn đường nét trên gương mặt này lại càng thêm anh tuấn, trưởng thành.
"Hình như anh đẹp trai hơn trước đó.."
"Gì cơ! Đi giết giặc lại khen đẹp trai hơn sao. Em phải lo lắng cho mạng sống này của anh hơn chứ?"
"Em có lo cho người yêu em mà, nhưng giờ chẳng phải anh đang ngồi cạnh em hít thở đây sao? Giờ em lo sang vấn đề khác, bởi anh đẹp trai hơn, nên em sợ ở đây.."
Lý Thống quả quyết gắp miếng rau vào miệng chặn lời An Văn Quế. Sau bữa ăn, cũng là lúc bồn tắm chuẩn bị xong.
"Mình tắm chung đi!"
Lý Thống vừa cởi đồ vừa mở lời đề nghị, An Văn Quế cũng đang cởi đồ nghe thế tay dừng lại hẳn, hai má đỏ ửng lên.
"Tắm chung á!"
"Ừ, trước kia chúng ta còn đi học cũng tắm chung mà, hay em đang nghĩ đến.. chuyện khác sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-duyen-thien-ly/3311145/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.