Lão giả chạy đến trước mặt, liên tục ôm quyền khom lưng cầu A Bội: “Hoàn thỉnh cô nương khoan hồng, thả bọn họ ra. Bọn họ chỉ đi lạc vào nơi đây, tuyệt không có ý xấu.”
A Bội buông tay, chống hông nhìn hắn hỏi: “Ngươi là ai?”
Lão giả nói: “Tại hạ Lục Nhân Nghĩa, đến cùng Xích giáo Giáo chủ.”
“Xích giáo?” A Bội nhớ tới cuộc đối thoại của Cơ Thanh Lan và Tân Cáp ở thư phòng trước đó, khẽ nheo mắt lại, “Nga. Ta nghe nói Xích giáo Giáo chủ đưa người đến tặng?”
Lục Nhân Nghĩa cười bồi đáp: “Chính là hai người này.” Hắn nói, rồi liều mạng đẩy hai nam tử đang núp sau người lên phía trước.
Hai nam tử này vẫn còn hoảng bởi chuyện vừa kinh qua, nào dám bước tới, không ngừng trốn ra sau lưng hắn.
Lục Nhân Nghĩa gượng cười nói: “Cô nương lượng thứ, bọn họ vẫn chưa thạo phép tắc bên ngoài.”
Nếu đối phương đã tự giới thiệu, A Bội cũng không thích cố tình gây khó dễ, thuận thể hỏi: “Bọn họ đến đây làm gì?”
Lục Nhân Nghĩa đáp: “Bọn họ vừa tới Thánh Nguyệt giáo, quá lạ lẫm, chỉ muốn rảo quanh nhìn, không ngờ kết quả lại lạc đường.”
A Bội dịu mặt nói: “Nơi này là Dị Khách Cư, không tiếp đãi ngoại nhân, sau này các ngươi đừng tới nữa.”
Lục Nhân Nghĩa luôn mồm bảo vâng, nhưng con mắt vẫn vô thức đảo qua Đoan Mộc Hồi Xuân, hỏi: “Chẳng hay vị công tử này xưng hô thế nào?”
A Bội cảnh giác hỏi: “Ngươi hỏi cái đó làm gì?”
Lục Nhân Nghĩa đáp: “Ta chỉ thấy vị công tử này tướng mạo tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/57503/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.