Thư phòng tọa bên bờ hồ, phía trong được phân thành hai phần, gian ngoài trữ sách, gian trong đặt một chiếc bàn và trường kỷ. Đoan Mộc Hồi Xuân tiến đến gian trong, lập tức cảm nhận được luồng gió mát lướt qua mặt hồ thổi vào, mang theo làn hơi nước mát lạnh.
Cơ Thanh Lan đang dựa vào trường kỷ đọc sách, thần sắc thư thái, ánh mắt trụ trên trang sách, quá hồi lâu chẳng thấy di động.
A Bội đảo mắt ra hiệu cho Đoan Mộc Hồi Xuân, sau đó chỉ vào trà kỷ bên tay Cơ Thanh Lan. Trên bàn có bày một ấm trà, hai cái chén.
Đoan Mộc Hồi Xuân lĩnh ý bước tới, mới nâng ấm lên định châm trà, chợt nghe Cơ Thanh Lan xua tay bảo: “Không khát.”
Cửa đột nhiên thô bạo bật ra, Tân Cáp vọt vào với vẻ mặt giận dữ, nhưng thoáng cái lại xìu ngay khi nhận được ánh mắt của Cơ Thanh Lan, rụt rè nói: “Ngươi một mình bỏ về như thế không hay lắm đâu.”
Cơ Thanh Lan thản nhiên ngồi dậy bảo: “Ta đã cáo lỗi với khách nhân rồi.”
Tân Cáp lúng ta lúng túng nói: “Ý ta không phải vậy.”
Lại có khách nhân? Đoan Mộc Hồi Xuân cực tự nhiên lui sang một bên.
Cơ Thanh Lan nói: “Ta chẳng quen biết gì đám võ lâm hào kiệt Tây Khương, lại không hiểu tiếng Tây Khương, có ngồi đó nghe cũng không hiểu, hà tất phải lãng phí thời gian.”
Tân Cáp nói: “Ngươi nghe không hiểu thì ta có thể giải thích cho ngươi mà.”
Cơ Thanh Lan cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát, rồi bảo: “Dù sao ta cũng đâu phải người của Thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/57502/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.