*Thành ngữ chỉ sự thể hiện tài trí hay bản lĩnh
Cơ Thanh Lan đứng ở đầu cầu ngắm mặt trời.
Ánh tà dương đọng lại phía tây như một kẻ đã bước vào tuổi thất tuần, già cả yếu ớt, vầng sáng lụi tàn. Mỗi người chung quy sẽ đến một ngày như vậy, có kẻ khá mau, có người khá chậm, một số kẻ thuận theo số mệnh, một số khác tận lực cải biến. Kỳ thực, cũng đều như nhau.
Con người, chung quy không tránh khỏi cái chết.
Tự cổ chí kim, biết bao đấng minh quân cái thế nắm giữ giang sơn, bao bậc thánh nhân cái thế tài đức vẹn toàn đều như nhau.
Lưu Thản lặng yên đứng sau y thật lâu. Hắn không biết mình còn phải đứng bao lâu nữa, chỉ biết hai cái đùi đã tê rần. Nhưng hắn vẫn không dám cử động, bởi người trước mắt kia đang nắm giữ sinh tử của hắn.
“Ngày mai chính là kỳ hạn sau cùng.” Cơ Thanh Lan trầm giọng nói.
Lưu Thản thở phào nhẹ nhõm, cười cầu hòa nói: “Công tử yên tâm, ta đã hạ độc vào thanh diêm (muối suc miệng). Người dặn tìm hai gian phòng trên bàn dưới đất không đóng bụi, lại tìm trong đó một gian cất giữ chiếc hộp nhỏ của người, gian còn lại chính là gian phòng ấy. Nếu tìm không được phòng có hộp thuốc giải của người, thì không cần phải hạ dược. Nếu chỉ có một gian phòng không bám bụi, cũng không được hạ dược. Tất cả ta đều nhớ kỹ càng.”
Cơ Thanh Lan gật đầu.
Y đoán được lấy sự cảnh giác của Cơ Diệu Hoa với y, tuyệt sẽ không dễ dàng giao giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839681/quyen-8-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.