Sau khi ở chung, mới phát hiện trước kia A Bội nói Cơ Thanh Lan bảo gì Cơ Diệu Hoa nghe nấy chẳng qua chỉ là bề nổi, bọn họ đề phòng lẫn nhau, đề phòng quá sâu, mặc dù không rõ cái gì đã đẩy bọn họ đến nông nỗi này, nhưng vẫn có thể xác định, cả hai đều không phải kẻ cùng chung chí hướng. Cho nên ba lần bảy lượt hắn nhắc đến giải dược đều bị Cơ Diệu Hoa ngắt lời chuyển hướng hoặc mắt điếc tai ngơ một cách đáng ngờ.
Chiếc hộp trong tay như thể càng nặng hơn.
Hắn đưa tay đậy nắp hộp, cất vào lòng. Độc dược trên người là thật hay giả, đến ngày thứ hai mươi mốt tất sẽ biết. Nếu quả thật hắn bị độc phát, nuốt vào cũng chưa muộn. Nếu không bị, vậy càng tốt. Thoát thêm được một chướng ngại, chỉ cần chờ một cơ hội để ly khai.
Đoan Mộc Hồi Xuân giải quyết xong mối ưu tư, thả tâm sự, rửa mặt một phen rồi lên giường, ngủ một giấc đến hừng đông, lại ngủ sâu đến lạ, mãi tới khi Cơ Diệu Hoa gõ cửa mới tỉnh dậy được.
Cơ Diệu Hoa ở ngoài cửa gọi: “Thân thân, dậy ra sưởi nắng sớm dùng bữa sáng thôi.”
“Hảo.” Đoan Mộc Hồi Xuân vừa cất lời, mới phát hiện giọng của mình hơi nghẹn, trong cổ họng như có một luồng khói bốc lên.
Lẽ nào hôm qua đã trúng thương hàn sao?
Hắn tự bắt mạch mình, tức thời biến sắc.
Mạch tượng đêm qua còn rất bình thường, lại mơ hồ có dấu hiệu trúng độc!
Hắn cuống quýt đứng dậy mở cửa.
Cơ Diệu Hoa đã đặt một chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huu-chau-ha-tu-doc/1839679/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.