Edit: Lubachphong36 
Cùng lúc đó, ở chân núi Giao Sơn, ngoại trừ nhóm người Giang Đông đường không rõ tung tích, tất cả tu sĩ đều đã tháo chạy thành công. Một khắc khi ra khỏi kết giới kia, cho dù biết rằng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng đã có không ít người khí cùng lực kiệt mà ngã xụi lơ trên mặt đất. 
Mã Vân trợn trắng mắt, dựa vào một tảng đá lớn kêu thảm nói: "Không được không được, chịu không nổi rồi, chư vị bằng hữu, mau mau, từng người dẹp đường hồi phủ gia tăng phòng bị đi, thực sự không còn sức lực để giằng co nữa rồi." 
Khương Hi nói: "Pháp trận thần bí kia và người bước ra từ pháp trận còn chưa tra rõ ràng, bây giờ lại trở về?" 
"Vậy bây giờ có thể làm gì? Nếu chúng ta còn đủ sức lực đối kháng với chúng thì cũng không đến mức phải chạy trốn chật vật như vậy a." 
Huyền Kính đại sư cũng nói: "Khương chưởng môn, lúc này vẫn nên nghe Mã trang chủ đi, so với việc ở lại nơi hiểm cảnh này, lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm, không bằng trở về dốc sức chỉnh đốn lại lực lượng đi." 
Khương Hi mím môi không nói lời nào, nhìn về phía đám người Tử Sinh Đỉnh. Nhưng vẻ mặt của Tiết Chính Ung cùng Tiết Mông đều cực kỳ tan rã, nhìn về phía con đường lên Giao Sơn, cho đến khi nhìn thấy từ trong khói bụi cuồn cuộn một người bước tới. 
"Mặc Nhiên......" Tiết Mông lẩm bẩm nói. 
Mặc Nhiên là người cuối cùng ra khỏi kết giới Giao Sơn, hắn nhíu lại hàng mi đen nhánh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655424/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.