Edit: LuBachPhong36 
Cơ hồ là một tiếng rống thảm thiết vặn vẹo, Tiết Mông đột nhiên lao thẳng về phía Sư Muội, nhưng không còn kịp rồi, Hoa Bích Nam giống như Diêm La giáng thế, Tử Thần hạ phàm, từ giữa không trung lướt nhanh qua, đột nhiên từ phía sau bóp lấy cổ Sư Muội. 
"Sư Muội!" 
"Sư Minh Tịnh!" 
Trong lúc các trưởng lão Tử Sinh Đỉnh cùng Tiết Mông đều lần lượt quay đầu, Hoa Bích Nam đã kéo theo Sư Muội ngự kiếm đón gió, lên tới giữa không trung, dưới vầng trăng bạc sáng lóa giữa trời, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn đám người đang loạn lên phía dưới. 
Tiết Mông đã phát điên lên, dẫm lên Long Thành bay thẳng đuổi theo, giữa đường bị Hoa Bích Nam vẫy ra một bầy ong giết người, bức hắn không thể tiến thêm, ứng phó không được đành lui về phía sau, lảo đảo rơi xuống. 
Hoa Bích Nam khống chế cổ Sư Muội, ngón tay thon dài đeo nhẫn linh xà chậm rãi mơn trớn yết hầu đối phương, bỗng nhiên "tranh" một tiếng, quanh chiếc nhẫn linh xà vụt ra một chiếc gai nhọn dài, lóe lên hàn quang lẫm lẫm. 
"Đồng liệu thuật cực kỳ khó tu." Hoa Bích Nam thong thả ung dung mà nói, "Vị tiểu hữu này tuổi còn trẻ, lại không phải môn đồ dưới trướng Cô Nguyệt Dạ, vậy mà có thể sử dụng nhuần nhuyễn đến vậy, đúng là thiên phú dị bẩm." 
Hắn hành động như vậy, mọi người đang đánh nhau dưới mặt đất còn ai có thể không chú ý đến? 
Trong nhất thời, Tiết Chính Ung, Mặc Nhiên thậm chí đến Sở Vãn Ninh đang đứng trước kết giới cũng đều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655422/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.