Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Di
Beta:
Sở Vãn Ninh không bị thương, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Nhiên đã nhanh chóng phản ứng lại, chắn trước thân ảnh khoác áo choàng màu xanh lá. Chủy thủ của kẻ nọ đã đâm gần hết vào vai hắn, chỉ còn lại một hoa văn rắn bạc dư ra. Nháy mắt y phục tại vai Mặc Nhiên đã nhuộm đỏ, hắn hạ thấp mày, cắn chặt răng, trong mắt chớp động làn gió sắc nhọn.
Đó là ánh mắt tàn nhẫn khi chim ưng trực bắt thỏ.
"Hoa tông sư." Hắn bỗng dưng siết chặt tay Hoa Bích Nam đang cầm chủy thủ, nhịn đau, rút lưỡi đao ra khỏi máu thịt mình, trên trán hắn rịn mồ hôi lạnh, lại cắn răng cười nhạo nói, "Ngươi đánh lén sau lưng sư tôn ta, cho rằng ta chết rồi à?"
Gió đêm thổi qua, lay động tấm lụa xanh mỏng của Hoa Bích Nam, che đi dung mạo xấu xí của mình, Hoa Bích Nam trầm mặc một lát, nói: "Mặc tông sư nghi ngờ ta bao lâu rồi?"
"Bắt đầu từ lúc ngươi trúng độc xà, ở lại sườn núi."
Hoa Bích Nam khẽ cười: "À... Chuyện đó cũng hết cách rồi, rốt cuộc, ta vốn trông cậy vào đám đông tiến vào đại điện."
Mặc Nhiên cắn răng nói: "Lúc trước ngươi ngăn cản Từ Sương Lâm, là vì sao?"
"Nếu không thì sao, từ biến hoá trận pháp, làm hắn nhận ra trọng sinh trận mình vất vả làm là giả à? Đó không phải phiền toái lớn à?"
Sở Vãn Ninh lúc này đã hạ Thiên Vấn xuống, đánh thẳng vào giữa trận pháp, nhưng khi đáp xuống, y kinh giác nhận ra trận pháp cường hãn này, thế mà không có khả năng ngăn chặn dễ dàng. Quay đầu thấy Mặc Nhiên chắn sau mình, vai bị chủy thủ của Hoa Bích Nam đâm thương, không khỏi nóng lòng: "Mặc Nhiên——"
"Đừng lo cho ta." Mặc Nhiên nói, "Phá hủy trận pháp quan trọng hơn, ở đây có ta thủ rồi."
Sở Vãn Ninh hết cách, bí trận kia chảy xuôi một loại linh lưu hung ác mà y chưa từng thấy, ngay cả thiên liệt ở Trấn Thải Điệp cũng không theo kịp, y đem linh lực dồi dào của mình truyền vào Thiên Vấn, chỉ có thể ngăn cản trận pháp này tiếp tục hình thành, lại không có cách nào để nó vỡ nát biến mất.
Bên kia, Khương Hi giờ cũng bỗng dưng hiểu ra, nhưng nói thế nào y cũng không dám tin đệ nhất thánh thủ của môn hạ mình lại mang trên lưng ý đồ khác, sắc mặt không khỏi u ám, một lúc lâu sau mới nói: "Hoa Bích Nam, ngươi..."
Tay Hoa Bích Nam giờ đang bị Mặc Nhiên giữ chặt, hắn không quay đầu lại, nghe thấy giọng Khương Hi, cũng chỉ hơi mỉm cười: "Chưởng môn, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cô Nguyệt Dạ có một môn huấn—— mọi việc đều phải để tâm, ta đương nhiên cũng khắc vào lòng rồi, ta tìm cơ hội trên người khác rất nhiều lần, đều bị ta hạ một con Toản Tâm Trùng ta nuôi nhiều năm."
"!"
Mọi người sợ tới biến sắc, lặng im một lát, trong phút chốc lại ầm ầm nháo loạn.
Hàn Lân Thánh Thủ hạ trùng trên người bọn họ?
Rõ ràng không đau cũng chẳng ngứa, thậm chí chút cảm giác đều không có, thế mà trong nháy mắt họ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy lợi hại, tựa như trong mỗi góc đều có một con Toản Tâm Trùng có thể cướp mạng người.
"Hoa Bích Nam, kẻ điên nhà ngươi!"
"Ngươi đúng là tâm tư ác độc!"
Có người khóc lóc, mò mẫm khắp người: "Ở đâu? Ở đâu cơ? Ta có trúng ư? Ta căn bản còn không tiếp xúc với hắn, trên người ta hẳn là không có chứ..."
Có người tính cách cương trực, không quen với thủ đoạn hèn hạ của Hoa Bích Nam, phẫn nộ quát lên: "Họ Hoa! Ngươi đừng có yêu ngôn hoặc chúng, ăn nói vớ vẩn ở đây! Ở đây nhiều tu sĩ như vậy, đều là anh tài của các môn phái, ngươi cho rằng sẽ sợ loại uy hiếp này của ngươi à?!"
Lời chưa dứt, Hoa Bích Nam nhẹ nhàng phẩy tay.
Thân hình nam tử mở miệng khiêu khích kia đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở lớn, ngã quỵ tự bóp cổ mình, không ngừng lăn lộn, miệng la hét: "A——! A——!"
Máu nhanh chóng chảy ra từ mũi, từ mắt, hắn trợn trắng mắt, kịch liệt co rút run rẩy, nước tiểu và phân mất khống chế chảy đầy xuống chân, tản ra mùi tanh tưởi, hắn rất nhanh đã bất động, xụi lơ trên đất, da thịt nhanh chóng khô héo, miệng còn mở lớn dữ tợn, từ trong chui ra một con trùng hút no máu đỏ chót, trông như con nhện, nhưng hai bên có tới mười chân.
Tình huống bất ngờ kiểu này, làm nhiều người vốn còn căm phẫn trong lòng, muốn công khai lên án Hoa Bích Nam, đều biến sắc, mặt tái mét, không tiếng động mà trừng mắt nhìn tất cả.
"Trùng tuy nhỏ, nhưng nháy mắt đã có thể cướp mạng người." Hoa Bích Nam giọng điệu ôn tồn nói, "Các vị nếu không muốn dẫm vào vết xe đổ thảm án của Nho Phong Môn, tốt nhất là đứng yên, đừng gấp, cũng đừng làm loạn, ngoan ngoãn nghe ta phân phó là được rồi. Đặc biệt là người Cô Nguyệt Dạ."
Tầm mắt hắn dừng trên người Khương Hi, lại nhìn đám tu sĩ dược tông mặc trang phục bích sắc nhạt sau Khương Hi một vòng, mỉm cười nói: "Niệm tình cảm đồng môn với các ngươi, Hoa mỗ làm việc, tuyệt sẽ không làm thương các ngươi."
Mặt Khương Hi xanh mét: "Hoa Bích Nam! Ngươi sao lại có lòng muông dạ thú như thế?"
"Không dám nhận lòng muông dạ thú" Hoa Bích Nam như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói với Khương Hi, "Đúng rồi, chưởng môn, trên người ngươi cũngbị hạ một con Toản Tâm Trùng đấy, những tu vi những kẻ khác yếu kém, trùng lấy mạng chỉ trong nháy mắt, nhưng chưởng môn tu vi thâm hậu, ta nghĩ cũng phải mất mười ngày nửa tháng."
Khương Hi cười nhạo nói: "Cô Nguyệt Dạ này hơn mười năm chưa từng bạc đãi ngươi, ngươi tột cùng có mục đích gì!"
"Ta đương nhiên là có mục đích của ta, nhưng ta chưa chắc phải nói cho chư vị."
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh, lại nhìn thoáng qua Mặc Nhiên giằng co với mình, rồi sau đó quay mặt đi lần nữa.
"Được rồi, giờ chư vị có loạn cũng không biết trên người ai có trùng, trên người ai không có trùng, nhưng có nửa khả năng, chuyện liên quan sống chết. Ta nghĩ các ngươi nếu đủ thông minh, cũng biết rõ nên đứng bên ai."
Tĩnh mịch.
Sau đó trong đám người bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn nhuận lạnh lùng.
Sư Muội đứng bên Tiết Mông, nói: "Toản Tâm Trùng sợ lửa, chỉ cần trong tay chư vị nổi lửa hoặc đốt hoả phù, có thể nhìn thấy dưới da thịt có một thứ nhô lên, đó là trúng trùng chú, còn không thì người đó là an toàn."
"......" Hàn Lân Thánh Thủ bỗng dưng nheo mắt lại, "Sư Minh Tịnh, ngươi đọc trộm kinh thư của ta?"
Mặt Sư Muội tựa hồ có hơi đỏ, nhưng ửng đỏ kia cũng không rõ ràng, y là người không quen trở thành tiêu điểm chú ý, giờ bị nhiều người nhìn chăm chú vào như vậy, biểu tình có chút cứng nhắc.
"Tại hạ từng xin trong năm năm sư tôn bế quan kia, cầu học tại Cô Nguyệt Dạ, cũng không đọc kinh thư của tiền, mà là trong lúc vô ý phát hiện loại trùng này, nên...... Nên làm chút thử nghiệm......"
Hoa Bích Nam cả giận nói: "Trộm đồ của người khác, ngươi thật không biết xấu hổ!"
Tiết Mông dựng mày đen, lập tức nói đỡ cho Sư Muội: "So với kẻ hai mặt như ngươi, có mặt mũi để nói à?" Nói xong lập tức làm theo Sư Muội, thấy dưới da thịt mình cũng không khác thường, nét mặt vui mừng liền lộ rõ, kéo Sư Muội nói: "Thật tốt quá, theo huynh nói, huynh xem, trên người ta không có trùng!"
Những người khác thấy thế cũng ầm ầm làm theo, trong lúc nhất thời trên đài Chiêu Hồn hết đợt này đến đợt khác đều là: "Ta không có!" Hoặc là "Làm sao giờ, trên người ta có Toản Tâm Trùng!".
Hoa Bích Nam nhắm mắt, sau đó cười lạnh một tiếng: "Dù tìm ra được người nào có, người nào không có, thì đã làm sao? Những kẻ trúng trùng cổ người đều nghe rõ cho ta! Tất cả đến bên ta, giúp ta bắt Sở Vãn Ninh, đánh bại Mặc Vi Vũ. Ta đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, nếu không ——"
Hắn chỉ thuật sĩ bị Toản Tâm Trùng phệ cắn chết trên đất.
"Sẽ như kẻ này."
Dưới uy hiếp, kẻ đầu tiên phản chiến chính là một nữ tu Cô Nguyệt Dạ, ả bước đến bên Hoa Bích Nam khi mọi người trừng mắt nhìn, hơi ngẩng đầu lên, biểu tình dường như có chút ngạo khí.
Mặc Nhiên cũng kinh ngạc cảm thán, làm kẻ phản đồ, thế mà còn có mặt mũi mà ngạo khí.
"Xin lỗi Khương chưởng môn." Ả nói, "Ta đứng về phía thánh thủ, cũng không phải tất cả vì tự bảo vệ mình, là ta xưa nay ngưỡng mộ thánh thủ hiền năng, sở dĩ cầu học ở Cô Nguyệt Dạ, cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng của hắn. Hôm nay không nói đến trúng hay không trúng cổ trùng, cho dù không trúng, ta cũng nguyện làm tay sai vì thánh thủ."
Ả nói, liếc mắt nhìn biểu tình Hoa Bích Nam một cái, thấy Hoa Bích Nam tuy đang giao chiến cùng Mặc Nhiên, trên mặt lại cười tủm tỉm, hiển nhiên rất vừa lòng với lời của ả, không khỏi an lòng, càng nịnh nọt nói: "Thánh thủ tiền bối cũng đã nói, niệm tình là đồng môn cùng thầy, hắn sẽ không làm chúng ta khó xử, chư vị hẳn là biết rõ nên lựa chọn thế nào."
Ả đợi trong chốc lát, Cô Nguyệt Dạ lại có thêm ba tu sĩ, đứng bên cạnh ả.
Những người khác giận dữ căm tức lườm họ, lạnh lùng trừng mắt.
Ba cái tu sĩ kia cũng hùa theo nói: "Mấy năm nay Khương chưởng môn xử lý chuyện ở Cô Nguyệt Dạ càng ngày càng kém, nước sông ngày một rút xuống, nếu không phải là vì Hàn Lân Thánh Thủ, ta đã bỏ đi từ lâu."
"Thánh thủ có bản lĩnh, chúng ta chỉ đi theo có người bản lĩnh."
Có người Cô Nguyệt Dạ chịu không nổi, tức giận nói: "Phản đồ! Các ngươi thế mà cũng nói khỏi miệng được!"
"Đúng vậy! Phản đồ!"
"Không có chút khí tiết, cút khỏi Cô Nguyệt Dạ!"
Không nghĩ tới sẽ có nhiều người mặc dù trúng Toản Tâm Trùng cũng không chịu đi vào khuôn khổ như vậy, ả kia trong lúc nhất thời sắc mặt cực kỳ xấu hổ, mặt vẫn cũ đỏ lên, cố trấn định nói: "Không cần các ngươi nói, bọn ta đã định rời phái từ lâu. Các ngươi đi theo Khương Hi, chính là cô hồn tùy quỷ!"
Ả lại quay đầu, lườm chưởng môn cũ của mình.
"Ta Lăng Bích Nhiễm, từ đây cùng Cô Nguyệt Dạ, cùng Khương Hi, ta một đao ——"
"Cắt đứt" còn chưa kịp nói ra, đã bị Khương Hi xen ngang.
Mặt Khương Hi vô biểu tình, ánh mắt cực lạnh lùng, y bễ nghễ với ả: "Đừng một đao, ngươi là ai?"
"Ta —— ta Lăng Bích Nhiễm ——"
"Tên ngươi có nhắc đi nhắc lại trước mặt ta cả trăm lần ta cũng không nhớ được." Khương Hi nói, "Cút đi."
Nữ dược tông kia cực kỳ xấu hổ buồn bực, cắn môi dưới hồi lâu, vẫn tức giận bất bình: "A, không thể tin nổi tông chủ một phái, lại là loại phong độ này."
"Ngươi hôm nay mới gặp ta à?" Khương Hi cười lạnh, "Có điều lại nói, môn đồ Cô Nguyệt Dạ hơn mấy ngàn người, ta thật ra là lần đầu tiên gặp ngươi. Nói thật, nếu không phải hôm nay có tình huống này, chỉ bằng ngươi, đời này chưa chắc có cơ hội nói chuyện với ta."
Dứt lời đã phất tay áo, một tầng sương mù hiện lên, Khương Hi thế mà cũng ra tay đánh Hoa Bích Nam.
Trước mắt Hoa Bích Nam đã có một Mặc Nhiên khó chơi đến cực điểm, giờ lại có thêm một Khương Hi, đương nhiên ăn không hết gói đem đi, dưới tình thế cấp bách hắn thúc giục Toản Tâm Trùng, những người mang cổ trùng ở đây lập tức như bị ngàn con kiến cắn, thống khổ khó chịu.
"A ——!"
"Cứu, cứu mạng!"
Thân thể Khương Hi cũng ngừng lại, nhưng y không hổ là chưởng môn Cô Nguyệt Dạ, lập tức điểm lên mấy huyệt yếu ớt của mình, tạm ngừng cơn đau nhức, mặt trắng bệch vẫn cùng Mặc Nhiên đánh Hoa Bích Nam.
Hoa Bích Nam cũng không ngốc, ngoắc tay, gỡ bỏ cơn đau xuyên tim của ba kẻ phản bội Cô Nguyệt Dạ đứng về phía hắn, lạnh lùng nói: "Ứng chiến."
Dưới đau đớn, những kẻ không kiên định thấy quy hàng Hoa Bích Nam sẽ không phải chịu tội này, đều sôi nổi vọt qua, chỉ một thoáng đã có hơn nửa đám người quỳ xuống, kêu gào với Hoa Bích Nam: "Cầu xin thánh thủ! Giải chú! Ta nguyện nghe theo thánh thủ!"
"Chịu không nổi, đau quá...... Cầu xin Hoa tiền bối......"
Hoa Bích Nam trong trận đấu kịch liệt hơi mỉm cười, ánh mắt hung ác, khí thế ngất trời nói với Mặc Nhiên đang đánh cùng mình: "Nên là, Mặc tông sư, ngươi xem. Lợi hại nhất trên đời này, chung quy vẫn là dược tông."
Lời hắn còn chưa dứt, Khương Hi đã rút Tuyết Hoàng ra, y lạnh lùng nói: "Hai chữ dược tông, loại người quen dùng thủ đoạn như ngươi sao có thể xứng đáng với nó mà nói?" Nói xong lại bảo Mặc Nhiên: "Ngươi tới trước trận pháp giúp sư tôn ngươi một tay đi, ở đây có ta thủ rồi."
Hoa Bích Nam cười lạnh: "Chưởng môn nay muốn làm địch với ta?"
"Đừng nói nhảm nữa."
"Thân trúng cổ trùng, còn muốn đánh với ta. Khương Dạ Trầm Khương chưởng môn, ngươi thật sự ngại mạng dài."
Khương Hi đen mặt: "Mạng dài mạng ngắn chẳng lẽ do ngươi định đoạt? Nếu hôm nay không ngăn ngươi, sẽ phá huỷ thanh danh thanh chính thiên hạ của dược tông!"
Dứt lời, hai người am hiểu dùng độc dùng dược đã lao vào so chiêu, giữa ánh đao kiếm có bụi thuốc, thuốc mê trái ngược. Mặc Nhiên thấy Khương Hi cũng không phải không có sức chống lại, lập tức xoay người chạy đến bên cạnh Sở Vãn Ninh hỗ trợ, ai ngờ đi được nửa đường, mười mấy bóng dáng màu vàng vụt tới đánh.
Mặc Nhiên cắn răng: "Hoàng Khiếu Nguyệt ——!"
Những kẻ này đúng là hơn mười đệ tử cao giai của Hoàng Khiếu Nguyệt cùng Giang Đông đường. Hoàng Khiếu Nguyệt tay áo dài rộng đứng trong gió, vuốt râu nói: "Mặc tông sư, Toản Tâm Trùng cũng không phải là trò đùa, người là dao thớt ta là thịt cá, sinh tử trước mặt, chỉ có thể làm địch với tông sư, đắc tội."
Không chỉ có gã, càng có nhiều cao thủ môn phái khác không chịu nổi loại thống khổ này, đều ầm ầm vọt tới đánh giết.
Giờ trên đài Chiêu Hồn như ngư long hỗn tạp, hỗn loạn.
Chúng tu sĩ các môn phái nội chiến, trúng cổ trùng và không trung cổ trùng, làm phản và không làm phản, tất cả mọi người đều đang giằng co tranh chấp.
Trong lúc nhất thời, Khương Hi toàn lực đối kháng với Hoa Bích Nam, Mặc Nhiên tạo thành một phòng tuyến cuối cùng trước Sở Vãn Ninh, hai bên đều là địch, đánh từng đợt tu sĩ của Hoàng Khiếu Nguyệt xông lên, Sở Vãn Ninh dùng cạn linh lưu, giằng co với trận pháp thần bí kia.
Bên kia, Tiết Chính Ung và mọi người ở Tử Sinh Đỉnh đang trấn thủ tiền tuyến, không cho thêm phản quân tới gần Sở Vãn Ninh đang phong ấn trận pháp thần bí nữa, Sư Muội bôn tẩu giữa chúng tu sĩ trúng Toản Tâm Trùng thề sống chết không hàng, muốn giúp họ gỡ bỏ trùng chú.
"Đau quá...... Giết ta đi, cầu xin ngươi giết ta đi!" Sư Muội cúi người bế một thanh niên lăn lộn dưới đất lên, thanh niên kia túm lấy tay y, gào khóc, "Thật sự đau quá, ta không muốn hàng, ta không muốn hàng, ngươi giết ta đi! Cầu xin ngươi, giết ta! Giết ta!"
"Nhịn một chút." Sư Muội vừa khuyên giải an ủi hắn, vừa đặt ngón tay lên mạch môn của hắn.
"Ta không chịu nổi ——"
"Ngươi nhìn ta, mau nhìn vào mắt ta."
Nhưng thanh niên kia căn bản không nghe thấy Sư Muội nói, ngón tay hắn gắt gao siết chặt, cả người run rẩy tựa như cá bị vớt khỏi nước, thở dốc từng hơi từng hơi: "Không chịu nổi......"
Sư Muội hết cách, đành phải mạnh mẽ nghiêng mặt hắn qua, giơ tay mở mí mắt nhắm chặt của hắn ra. Thực sự không dễ dàng, bởi vì thanh niên kia không ngừng đánh đá giãy giụa, tay cào thành từng vệt từng vệt đỏ lên lưng Sư Muội.
"Nhìn ta, ngươi nhìn ta!"
Người nọ miễn cưỡng được gọi về chút tâm trí, thở hồng hộc mà chuyển tròng mắt, mắt đầy nước mắt mà nhìn Sư Muội. Sư Muội niệm chú quyết, gắt gao nhìn chăm chú vào mắt đối phương. Đột nhiên, thanh niên kia giật mình một cái, cảm thấy ở eo có thứ nhanh chóng bò lên, rất nhanh đã bò tới ngực, yết hầu, cổ họng.
"Oẹ ——!"
Hắn đột nhiên xoay người, theo cảm giác buồn nôn mãnh liệt, hắn nôn lên, mùi tanh tưởi gay mũi đến cực điểm, trong đó có một con Toản Tâm Trùng đỏ như máu đang run rẩy.
Sư Muội ngẩn ra một chút, lập tức nghiền con trùng kia thành bột mịn.
Y bỗng chốc đứng dậy, nói lớn: "Toản Tâm Trùng đều chịu thuật đồng liệu khống chế, nhưng giải được! Ta có thể giúp các ngươi giải nó!"
Y đi khắp nơi, nôn nóng hô: "Đừng đánh nữa! Có thể giải, đừng đánh giết lẫn nhau nữa, có thể giải —— có thể giải được!"
Nhưng trong hỗn chiến cũng không có nhiều người nghe y, giọng y cũng không vang, rất nhanh đã chìm trong tiếng hô hào và gào khóc, nổ mạnh cùng tiếng va chạm.
Khương Hi lại nghe thấy Sư Muội hô, y rùng mình: Thuật đồng liệu?
Tựa như rất nhiều trùng sợ lửa sợ sáng, sau khi có độc trùng hoàn toàn đi vào thân thể, chỉ cần dùng thuật đồng liệu tương ứng dẫn đường, chúng nó sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, bị dụ ra ngoài cơ thể, độc cổ trùng có thể giải đúng thời cơ.
Hoa Bích Nam hiển nhiên cũng nghe thấy, hắn thầm mắng một tiếng, trong mắt chớp động hàn quang hung thần.
"Dọc đường tới đây, ta giết những tu sĩ Cô Nguyệt Dạ biết thuật đồng liệu, không ngờ trong một Tử Sinh Đỉnh rách nát, thế mà còn có người biết loại thuật pháp của cao giai dược tông này. Thật sự là ——"
Đao trong tay hắn đột nhiên vụt qua Tuyết Hoàng của Khương Hi, leng keng va chạm, toé lửa.
Hoa Bích Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Hậu sinh, đáng sợ!"
Đột nhiên vứt bội kiếm, cả người giống như dơi vọt về sau, nhảy vào trong đám người đang đánh đấm kịch liệt.
"Không ổn!" Khương Hi đột nhiên cả kinh, đã nhìn rõ ý đồ của Hoa Bích Nam, đang định đề khí đuổi theo, lại bị Toản Tâm Trùng phát tác, ngực cứng lại, nôn ra máu tươi, cắm kiếm nửa quỳ xuống đất.
Máu y thấm qua đôi môi khép mở, nhìn Hoa Bích Nam vọt tứi nơi xa, muốn lên tiếng nhắc nhở mọi người, nhưng lại không thể nói thành tiếng, "Cẩn...... Thận......"
Sư Muội đang giúp tu sĩ Đạp Tuyết Cung giải cổ trùng, tu sĩ kia sau khi nôn ra Toản Tâm Trùng, quả nhiên không còn thấy đau đớn thấu tim nữa, Sư Muội vội vàng đứng dậy hô to.
"Đừng đánh nữa! Đến giải độc đi, có thể giải được!"
Tiết Mông cũng vội vàng khuyên can, cậu túm mười mấy người tới chỗ Sư Muội, hét lên: "Được rồi được rồi, nhịn một chút, đừng có kêu đau nữa, lập tức giải cho các ngươi mà, lập tức giải cho các ngươi, sư đệ ta là ai chứ? Bản lĩnh hạng nhất, không thể kém hơn đệ tử Cô Nguyệt Dạ đâu, ta ——"
Tiết Mông nói, tính gọi Sư Muội đến, cũng trong nhát mắt cậu ngẩng đầu, lời đứt đoạn nơi răng môi.
"Sư Muội!! Đằng sau ——!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.