Chương trước
Chương sau
Edit: Wiz
Beta: Chu
Nghe có người gọi, Diệp Vong Tích quay đầu. Tuy rằng biểu tình nàng tiều tụy, nhưng thần khí lại không kém như Mặc Nhiên nghĩ.
Thấy Mặc Nhiên, Diệp Vong Tích rũ mắt, thi lễ với hắn, vẫn là lễ nghĩa nam tử như cũ —— nàng không sửa được thói quen này, nói: “Mặc công tử”.
Mặc Nhiên nhìn nàng, lại nhìn đến Nam Cung Tứ bên cạnh nàng.
Hắn không khỏi hỏi:”Các người… là từ đâu tới đây, sao cả người toàn là máu…..”
Diệp Vong Tích nói:”Chúng ta xuất phát từ Lâm Nghi, trên đường gặp phải lệ quỷ tà ám, khó tránh khỏi y phục không chỉnh chu, xin lỗi.”
Mặc Nhiên đang muốn hỏi tiếp, Tiết Chính Ung nói: “Nhiên nhi tới rồi? Cũng tốt, vào đi hẵng nói.”
Sở Vãn Ninh tự vào phòng, không hề nhìn Mặc Nhiên mà chỉ ngồi xuống vị trí của mình, nhìn về phía Nam Cung Tứ.
Y cùng Nam Cung Tứ tuy không có danh thầy trò, nhưng có ân dạy dỗ vỡ lòng, y nhìn Nam Cung Tứ một lát, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, nhưng miệng lại chỉ hỏi một câu đơn giản: “….Các ngươi vẫn khỏe chứ?”
Từ ngày Nho Phong Môn vong phái đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, hỏi bọn họ có ổn không.
Trong khoảnh khắc hốc mắt Nam Cung Tứ liền có chút đỏ, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, tay nắm chặt quyền, nhắm mắt nhịn hồi lâu, mới khắc chế được xúc động muốn khóc trước mặt Sở Vãn Ninh, khàn khàn nói: “Không, không có việc gì, đều không có gì trở ngại”
Sở Vãn Ninh lại khe khẽ thở dài, mi mắt rũ xuống, không nhiều lời nữa.
Y cũng không tin lời Nam Cung Tứ, Lâm Nghi đường xa, hai người trẻ tuổi như vậy lăn lê bò lết tới đây, sao có thể không chịu khổ.
Tiết Chính Ung thực đau lòng, giúp giải thích: “Ngọc Hành, ngươi mới vừa tới, là như thế này, Nam Cung công tử và Diệp cô nương phát hiện một ít manh mối, cố ý tới nói cho chúng ta biết.”
“Nghe nói, có liên quan tới Từ Sương Lâm?”
“Ừ.”
Sở Vãn Ninh nói: “Ngồi xuống nói rõ.”
Mặc Nhiên mang ghế dựa đến, nhưng Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích cảm thấy chính mình trên người vừa dơ vừa xấu, không muốn ngồi xuống. Sở Vãn Ninh cũng không miễn cưỡng bọn họ, dừng trong chốc lát, hỏi: “Ngày đó từ biệt tại Lâm Nghi, các ngươi tới đâu?”
Nam Cung Tứ nói: “Ta vào Diệp Vong Tích nhờ vào kiếp hỏa, tạm lánh tới một ngọn núi gần đó.” Dừng một chút lại nói, “Vì vùng núi thế hoang vắng, không tiện đưa tin, Diệp Vong Tích lại bị thương, cho nên sau khi lửa tắt, chúng ta tĩnh dưỡng một thời gian, sau đó mới về tới…… Về tới Nho Phong Môn.”
Hiện giờ nghe tự Nam Cung Tứ mới vừa dấn thân vào hồng trần đề cập đến môn phái, đã là cảnh còn người mất. Sở Vãn Ninh cũng không rõ tư vị như thế nào, sau hồi lâu, thở dài: “Nơi đó hẳn là một ngọn cỏ cũng không còn.”
“Tông sư nói không sai, không có một ngọn cỏ là thật, nhưng từ bên trong phế tích lại bò ra một ít đồ vật.”
Sở Vãn Ninh ngước mắt hỏi: “Cái gì?”
“Sâu.”
Nam Cung Tứ mở túi tiền đầy máu loang lổ trước mặt mình, mở một nửa, khép một nửa, bên trong chứa đầy tiểu trùng ong ong tán loạn, xác xanh có đốm đen, ba lớn hai nhỏ tổng cộng năm con lấm tấm, đuôi trùng nhàn nhạt huyết khí. Những con sâu đó đại đa số đều an phận mà nằm ở trong túi, tựa hồ sợ ánh sáng, nhưng số ít đã bay ra, ngừng trên vách tường Đan Tâm điện, trên hành lang, nơi chúng bò qua để lại từng vệt từng vệt máu.
Mặc Nhiên nhận biết được loại sâu này, phệ hồn trùng.
Loại sâu này chỉ sinh hoạt ở huyết trì Lâm Nghi phụ cận Nho Phong Môn, là một loài sâu sống chết chỉ dựa vào việc ăn thịt người cùng linh hồn.
Cơ hồ các trưởng lão đều cảm thấy loại sâu này cực kỳ ghê tởm, Lộc Tồn thậm chí trực tiếp lấy khắn bưng kín miệng mũi, không chịu nổi lọa xú vị này.
“Chúng ta phát hiện phệ hồn trùng này bên trong phế tích.” Nam Cung Tứ nói, “Ban đầu ta tưởng rằng sâu bị huyết trì ở phụ cận hấp dẫn, nên mới bay đến đây một ít, nhưng sau đó lại phát hiện không đúng.”
“Như thế nào?”
“Sâu quá nhiều. Ta và Diệp Vong Tích đi qua 72 thành Nho Phong Môn, gạch vụn, cáu bẩn, tro cốt, đều có loại phệ hồn trùng này. Chúng ta cảm thấy không đúng, sau khi cẩn thận xem xét, nhận ra không chỉ có những con đã trưởng thành mà còn có ấu trùng…. Tông sư hẳn là hiểu ý ta.”
Sở Vãn Ninh không hiểu biết cổ trùng, lúc đầu còn có chút ngơ ngẩn, nhưng ngay sau khi nghĩ lại, liền hiểu ra.
Huyết trì bên cạnh vi sơn, cách Lâm Nghi một con sông lớn, lực cánh phệ hồn trùng cánh yếu ớt, thành trùng ngửi được hơi người bay tới mấy con, chuyện này miễn cưỡng có thể nói rằng hiểu được, nhưng còn ấu trùng?
Ấu trùng sao có thể tự mình mọc chân qua sông, lướt qua sơn xuyên, sao có thể đi vào vùng đất khô cằn phía trên Nho Phong Môn.
Sở Vãn Ninh nhíu mày nói: “Có người đặt trước tại đây?”
“Vâng, ta cảm thấy như vậy.”
Tham Lang trưởng lão ở cạnh nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ: “Loại phệ hồn trùng này có thể chứa đựng linh lực, tai kiếp qua đi, oán linh khắp nơi, Lâm Nghi đông đảo tu sĩ, sâu ăn hồn tu sĩ, từng con một sẽ trở thành từng hạt giống cất giữ linh lực bất đồng. Có hàng ngàn hàng vạn hạt giống này, cho dùkhông cần dùng pháp thuật bản thân, cũng có thể điều khiển phần lớn trận pháp.”
Như vậy ai sẽ là kẻ thả sâu? Ai có khả năng đoán được kiếp nạn này của Lâm Nghi? Ai sẽ cần linh lực ngoại giới?
Không có người trả lời, nhưng đáp án không cần nói cũng biết.
Tiết Chính Ung nói: “Cho nên thời gian này trên dưới Tu Giới, vẫn luôn dựa vào pháp thuật dấu vết tới tìm kiếm Từ Sương Lâm, kết quả hắn dùng căn bản không phải sức của chính mình, mà là sâu?”
Nam Cung Tứ nói: “Vâng, quả thật là như thế.”
Tiết Chính Ung trầm ngâm nói: “Hừm…… Dò xét pháp thuật, trước nay đều chỉ có thể dò xét người, quả thật dò không ra được dấu vết thú loại yêu loại. Nếu Từ Sương Lâm dùng cách này, thật sự có thể che dấu tung tích trong thời gian rất lâu.”
Hắn lại hỏi Tham Lang: “Có thể dựa truy tung sâu, tìm được tin tức của Từ Sương Lâm sao?”
Tham Lang nói: “Không có khả năng, phệ hồn trùng hạ thông u minh, sau khi ăn no tàn hồn, chúng nó liền toàn bộ hướng ngầm đi, căn bản tra không ra hướng đi.”
Nghe tới đây, Tiết Chính Ung chợt nhớ tới cái gì, nói: “Nếu hướng tới u minh, vì sao không đi hỏi Hoài Tội đại sư một câu? Ông ta hẳn là có thể biết được Quỷ giới sự.”
Sở Vãn Ninh lại lập tức nói: “Không cần phải đi hỏi ông ta.”
“Vì sao?”
“Tìm ông ta cũng vô dụng.” Sở Vãn Ninh nói, “Ông ta không muốn nhúng tay vào hồng trần, chuyện gì cũng sẽ không nói.”
Sở Vãn Ninh từng là Hoài Tội thân truyền đệ tử, giờ này khắc này y chém đinh chặt sắt như vậy mà nói ra những lời này, mọi người tuy rằng cảm thấy khó hiểu, nhưng tổng cũng không tiện nói thêm nữa chút cái gì, trong đại điện ngay lập tức lại lâm vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Tiết Chính Ung lẩm bẩm nói: “Thật là như thế nào cho phải? Nếu Từ Sương Lâm có thể lợi dụng linh lực cổ trùng thoát khỏi truy bắt, chúng ta lại tra kiểu gì cũng đều là vô dụng, chẳng lẽ liền từ hắn tìm?”
Sở Vãn Ninh đề nghị nói: “Đổi suy nghĩ truy bắt khác, được chưa?”
“Nói vậy là?”
“Tôn chủ, lúc Từ Sương Lâm đi, mang theo ba đồ vật, ngươi còn nhớ là ba loại nào không?”
Tiết Chính Ung nhất nhất bẻ tay: “Linh hạch La Phong Hoa, Nam Cung……” Hắn nhìn Nam Cung Tứ liếc mắt một cái, trong lòng thầm than, thả nhẹ thanh âm, “Nam Cung chưởng môn, còn có một thanh thần võ.”
Sở Vãn Ninh nói: “Tốt, một người làm việc hẳn có mục đích của hắn, lúc hắn vội vã trốn thoát, vẫn cứ kiên trì muốn mang đi ba thứ này, tuyệt đối sẽ không là nhàn rỗi nhàm chán. Như vậy ý tôn chủ có thể thấy, Từ Sương Lâm này, mang theo ca ca hắn đi làm cái gì?”
“Ừm…… Báo thù?”
“Thế hắn lấy thần võ đi, lại là vì làm cái gì?”
Tiết Chính Ung nghĩ nghĩ: “Dựa vào năm loại linh lực thuần triệt, xé mở khe Quỷ giới.”
“Xé mở khe Quỷ giới là vì lấy linh hạch La Phong Hoa.” Sở Vãn Ninh nói, “Hắn không cần phải xé mở lần thứ hai.”
“Vậy thì vì sao?” Sở Vãn Ninh nói: “Ta cảm thấy có một loại khả năng, hắn là vì thuật trọng sinh.”
Tiết Chính Ung sửng sốt một chút: “Nhưng thuật trọng sinh…… Không cần năm loại chí thuần linh lực cũng có thể thi triển, Hoài Tội đại sư không phải đã từng thi triển rồi sao?”
Sở Vãn Ninh lắc lắc đầu: “Hoài Tội từng nói, trên đời cách trọng sinh đều không phải là hoàn toàn giống nhau, cho nên tôn chủ không cần lấy cách ông ta thi triển tham khảo.”
Tham Lang nghe đến đó, cười lạnh một tiếng: “Ngọc Hành trưởng lão vu khống, sao có thể dám vọng tự phỏng đoán, Từ Sương Lâm làm mấy chuyện này là vì tu luyện cấm thuật trọng sinh?”
Sở Vãn Ninh nói: “Bằng việc hắnmang theo thứ cuối cùng, linh hạch La Phong Hoa.”
Bên trong đại điện, thanh âm của Sở Vãn Ninh vững vàng trầm thấp, đâu vào đấy.
“Nhiều năm trước, ta từng ở Thải Điệp Trấn thẩm vấn một cô nương chết oan, cô nương kia khi nhỏ từng gặp được một kẻ điên người toàn máu, đưa cho nàng quả quýt để ăn, còn nói đôi mắt nàng lớn lên rất giống một vị cố nhân của mình, kẻ điên kia cuối cùng còn nói một câu —— Lâm Nghi có nam nhi, hai mươi tâm đã chết.”
Hai mươi tuổi, đó là lúc Nam Cung Nhứ bị vu oan, độ tuổi bị mọi người công kích vĩnh viễn không thể quay người.
Nă linh sơn đại hội kia, hắn khí phách hăng hái, tâm cao khí ngạo, cảm thấy chỉ cần dựa vào một thân tài hoa của mình, suốt đời nỗ lực, là có thể có được công bằng công chính, có được thứ mình vốn nên có.
Chính là hắn khuynh tẫn nỗ lực, đổi lại chỉ có một đời bêu danh.
Trong tay lưỡi dao sắc bén, trong lòng khát vọng, thế nhưng đánh không lại ca ca lưỡi xán hoa sen, nịnh nọt.
Hắn hận.
Hận đến sâu thẳm nhưng không chỗ giải oan, tất cả mọi người cười nhạo hắn, chỉ trích hắn, phỉ nhổ hắn.
Cuối cùng người sống thành người chết, người chết thành lệ quỷ.
Lệ quỷ từ tàn sơn hận huyết bò ra, phải hướng tới chính nhân quân tử trên đời này, đòi lại công đạo cho chính mình.
“Kẻ điên này không cần nhiều lời, chính là Từ Sương Lâm, vậy cố nhân là ai? Đôi mắt La Tiêm Tiêm giống ai?”
“Lớn lên giống nhau lại đều họ La……” Tiết Chính Ung ngạc nhiên nói, “Không phải là La Phong Hoa chứ?”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta cảm thấy hẳn là La Phong Hoa. Ở đáy hồ Kim Thành, Từ Sương Lâm thử Trân Lung Kỳ Lục cùng hai loại thuật pháp trọng sinh khác nhau, Trân Lung Kỳ Lục là vì thao túng người khác, trọng sinh là vì ai? Hắn tổng cộng mới mang đi hai thân thể, Nam Cung chưởng môn, La Phong Hoa, hẳn là không đến mức là vì Nam Cung chưởng môn.”
Tiết Chính Ung lẩm bẩm nói: “Nhưng là hắn làm La Phong Hoa sống lại làm gì? La Phong Hoa không phải đã từng hãm hại hắn à?”
“Lòng người khó đoán, không thể vọng ngôn.” Sở Vãn Ninh nói, “Có điều hắn mang theo thi thể La Phong Hoa, trừ bỏ khiến sống lại, ta không thể nghĩ ra được cách sử dụng khác.”
Mọi người liền đều im lặng, cẩn thận ngẫm nghĩ, bọn họ đều cảm thấy Sở Vãn Ninh phân tích đích thực không sai, nhưng vẫn như cũ không có bằng chứng. Nói đến cùng, chung quy cũng chỉ là suy luận của bọn họ mà thôi, đáp án vấn đề này, chỉ sợ chỉ có Từ Sương Lâm giờ phút này không biết ẩn nấp nơi nào mới có thể trả lời.
Sau khi tan họp, Mặc Nhiên suy nghĩ thật lâu, vào lúc ban đêm, hắn tới Noãn Các tìm được rồi Tiết Chính Ung.
Tiết Chính Ung đang tìm đọc điển tịch, lật xem “Phệ hồn trùng” cùng một ít nội dung có liên quan, hy vọng có thể tra được chút tin tức manh mối của Từ Sương Lâm.
“Bá phụ.”
“Nhiên nhi? Đã trễ thế này, còn không đi ngủ?”
“Ngủ không được, có chuyện muốn hỏi bá phụ một chút.”
Tiết Chính Ung hất cằm, ý bảo hắn ngồi xuống. Mặc Nhiên cũng không dong dài, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Bá phụ có biết không, La Phong Hoa…… Cũng chính là sư phụ Từ Sương Lâm, đến tột cùng là người thế nào?”
“La Phong Hoa à.” Tiết Chính Ung nhăn mi lại, trầm tư suy nghĩ nửa ngày, lắc lắc đầu, “Ta với hắn tiếp xúc rất ít, cụ thể cũng không nói lên được, đại khái chính là…… Đoan chính, cương nghị, công chính, ít nói nhưng tính tình kỳ thật thực tốt, làm việc cũng có quyết đoán, sẽ không dây dưa bẩn thỉu, khoảng thời gian hắn làm chưởng môn Nho Phong Môn, còn từng phái đệ tử tới Hạ Tu Giới phục ma trừ yêu quá.”
Mặc Nhiên nói: “Cho nên nói ngắn lại, hắn trừ bỏ mưu soán vị trí chưởng môn Nam Cung gia, điểm khác đều không có gì đáng lên án, đúng không?”
Tiết Chính Ung thở dài: “Đúng vậy, há chỉ là không có lên án, hắn căn bản là người tốt, ta đều nghĩ không thông, người giống như hắn, sao có thể hạ nguyền rủa tàn nhẫn nặng nề với đồ đệ mình như vậy.”
Mặc Nhiên trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói: “Bá phụ có cảm thấy, ngươi mới vừa rồi hình dung La Phong Hoa, có hơi giống một người?”
Tiết Chính Ung sửng sốt một chút: “Ngươi là đang nói Ngọc Hành?…… Thôi đi, tính tình Ngọc Hành tốt chỗ nào.”
“Không phải, là người khác.”
“Ai chứ?”
Mặc Nhiên nói: “Diệp Vong Tích.”
“A……” Tiết Chính Ung chậm rãi, mắt hổ trợn tròn, ba chữ ở hắn môi lưỡi gian không tiếng động mà nhấm nuốt, lại từ từ nói ra, “Diệp Vong Tích……”
Người này khoan nhân mà cương nghị, cứng cỏi mà bất khuất, so với chưởng môn La Phong Hoa làm chưởng môn trong thời gian ngắn ngủi, quả thật thập phần giống nhau.
“Giống không?”
“…… Giống.” Tiết Chính Ung dần dần có chút kinh ngạc, bởi vì Diệp Vong Tích và La Phong Hoa giới tính bất đồng, tuổi tác chênh lệch lớn, địa vị ở Nho Phong Môn cũng không giống nhau, cho nên ông lúc trước căn bản không so hai người kia cùng một chỗ, giờ phút này được Mặc Nhiên nhắc cho như vậy, mới kinh ngạc phát hiện hai người kia quả thực là một cái khuôn mẫu khắc ra tới, giống nhau như đúc. Tiết Chính Ung càng nghĩ càng giật mình, hồi ức phủ đầy bụi đã lâu nhất hiện lên, hắn thậm chí có thể mơ hồ mà nhớ lại thời điểm La Phong Hoa còn là khách khanh của Nho Phong Môn, ăn mặc y phục so với Diệp Vong Tích thường mặc đều cực kỳ giống. Còn có lời nói cử chỉ, ngữ khí nói chuyện của hai người.
Thậm chí là cách kéo cung ——
Khi ông còn trẻ cũng từng thấy La Phong Hoa kéo cũng, lần đó là ăn mừng sinh nhật Nam Cung Liễu, Nho Phong Môn cũng mời hai huynh đệ Tiết gia, Tiết Chính Ung nhớ rõ mấy ngày tuyết bay, La Phong Hoa dùng ba ngón kéo dây cung, tay giữ chặt, đầu mũi tên vèo phá không mà ra, xuyên qua màn trắng mênh mang, ngoài trăm bước một con yêu thỏ tuyết theo tiếng ngã xuống đất.
Người chung quanhđều ở khen cung pháp của hắn lợi hại, La Phong Hoa chỉ là ôn nhu mà cười cười, tùy ý đem cung tên đổi tay cầm, khoác bên tay trái, đầu ngón tay theo bản năng mà vuốt ve dây cung.
Động tác nước chảy mây trôi, tự tại tiêu dao, cuối cùng cái loại kết thúc uy phong lẫm lẫm, thanh thế to lớn này cũng không giống người khác.
Tiết Chính Ung ở bên cạnh nhìn, cảm thấy kinh diễm, trong lòng liền nhớ kỹ.
Giờ phút này bỗng nhiên nhớ tới, trong trận chiến thiên liệt, Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ cùng dùng cung tên, Nam Cung Tứ vũ tiễn sắc bén, Tiết Chính Ung lại không có quá nhiều ấn tượng, nhưng thật ra Diệp Vong Tích, bắn xong một loạt tên, luôn có thói quen mà đem cung khoác bên vai trái, trở tay cầm, đầu ngón tay cũng là theo bản năng mà vuốt ve dây cung.
Mình lúc ấy liền nhịn không được nhìn nhiều hơn, tựa hồ cảm thấy tư thế ôn nhu mà lưu sướng, tiêu sái mà tự nhiên kia, cực kỳ giống người nào đó.
Ông đột nhiên vỗ bốp một tiếng, nói: “Ái chà, thật sự…… Thật sự thật sự thật sự! Quả thực không khác nhau!”
Mặc Nhiên nâng mi nói: “Cái gì không khác nhau?”
“Dáng vẻ bắn tên, La Phong Hoa quả thực so với Diệp Vong Tích quá giống, giống nhau như đúc, giống nhau như đúc!”
Mặc Nhiên nhìn dáng vẻ Tiết Chính Ung kinh ngạc cảm thán liên tục, không khỏi mà cười, nhưng hắn nói: “Bá phụ nói sai rồi.”
“Hả? Sai chỗ nào?”
Mặc Nhiên nói: “Nhân quả sai rồi.”
“Nhân quả?”
“Dạ, không phải La Phong Hoa giống Diệp Vong Tích.” Mặc Nhiên thở dài, “Là Diệp Vong Tích, cực kỳ giống La Phong Hoa.”
Lúc hắn nói những lời này, đáy mắt có ánh rất sáng, hắn cảm thấy mình lần này rốt cuộc có thể tin tưởng, nhất định không đoán sai: thuật trọng sinh của Từ Sương Lâm, chính là muốn La Phong Hoa sống lại.
Hắn tuy rằng không biết chuyện xưa năm đó của Nho Phong Môn, rốt cuộc còn cất dấu bao nhiêu bí mật, nhưng là hai đời, đời trước Từ Sương Lâm có thể vì Diệp Vong Tích mà chết, một đời này phụ tẫn Nho Phong Môn duy không phụ nàng, vì cái gì?
Hắn không cho rằng Từ Sương Lâm chỉ là đơn thuần bởi vì Diệp Vong Tích là nghĩa nữ của mình, liền không đành lòng xuống tay.
Từ Sương Lâm người này, nhìn qua thực tiêu sái, nói cái gì “Lâm Nghi có nam nhi, hai mươi tâm đã chết”, đặt nơi ở của mình cái tên là “Tam sinh biệt viện”, định quên hết chuyện trước kia vứt sau đầu, thậm chí đặt tên nghĩa nữ, cũng rõ ràng như vậy.
Vong Tích.
Quên mất chính mình, cố nhân, quên mất quá khứ cừu hận, ân tình ngày xưa.
Nhưng Từ Sương Lâm lại bất tri bất giác, dạy Diệp Vong Tích thành bóng dáng không thể nào quên được kia, biến cô nhi bị người vứt bỏ, nuôi dạy thành một dáng vẻ của người khác.
Người tha thiết hy vọng mình sẽ quên đi chuyện cũ, lại có lẽ từ đầu đến cuối, đều sống ở vũng lầy ký ức.
Đến tận đây, Mặc Nhiên trong lòng đã mơ hồ có suy đoán, có lẽ là bởi vì mình cũng từng ở trong bóng tối điên cuồng, hắn cảm thấy suy đoán của mình đối với cử chỉ của Từ Sương Lâm, hẳn là so với những người khác càng chuẩn xác hơn chút. Có điều, ý tưởng đó hắn đều không thể nói với người khác, chỉ có thể tự mình đánh giá trước như vậy, yên lặng xem thay đổi.
Ngày thứ hai, Tiết Chính Ung xem điển tịch không có kết quả lại triệu mọi người tới, nói: “Độc trùng dị thú là sở trường của Cô Nguyệt Dạ, ở nơi Nho Phong Môn phát hiện phệ hồn trùng, không bằng trước tiên thông báo Khương Hi.”
Toàn Cơ tán đồng nói: “Thiên hạ đệ nhất dược sư Hàn Lân Thánh Thủ ở dưới trướng Khương Hi, để hắn nghĩ cách tìm, hẳn là không sai được.”
Nhưng Sở Vãn Ninh lại nhíu nhíu mày, hỏi Diệp Vong Tích: “Diệp cô nương, ngươi từ nhỏ đến lớn, có từng thấy nghĩa phụ ngươi nuôi độc thú nào chưa?”
“Chưa từng.”
“Vậy y thuật cùng thuần thú thuật thì sao? Có từng đọc qua.”
“Ông ấy…… Chỉ nuôi một con chim, thứ khác đừng nói là dị thú tinh quái, một con chó con bình thường, ông ấy cũng chẳng buồn nuôi, y thuật liền càng kém.”
Sở Vãn Ninh nghe xong, nói với Tiết Chính Ung: “Phệ hồn trùng một chuyện, trước đừng báo cho Cô Nguyệt Dạ.”
“Vì sao?”
“Từ Sương Lâm nếu không am hiểu y thuật, cũng không am hiểu thuật thuần thú, vậy nuôi cổ trùng không chắc là hắn, mà hơn phân nửa đôi tay cuối cùng vươn ra từ trong khe kia.”
“Ngươi nghi ngờ Cô Nguyệt Dạ……”
“Kết luận không thể đoán bừa.” Sở Vãn Ninh nói, “Nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.