Edit: Chu 
Beta: Shira 
Sở Vãn Ninh ăn có hơi no nên nổi giận đùng đùng: “Cưới cái gì mà cưới, ngươi là một đại nam nhân, nói lời này cũng không biết ngại…” 
Mặc Nhiên liền cười càng trong sáng: “Vậy, không phải người cưới ta, thì là ta cưới người sao?” 
Sở Vãn Ninh càng giận hơn, không những ngượng, còn thấy thẹn. 
Có đánh chết y cũng không thể nói, Sắc Hồ Lô biến thành là dáng vẻ Mặc Nhiên mình đã từng mơ thấy, làn da tái nhợt. Càng không thể nói cho Mặc Nhiên, trong giấc mộng kia, họ đã dây dưa cọ xát như thế nào, mồ hôi chảy ròng ròng mà kịch liệt làm tình. 
Cái gọi là người cần mặt mũi, trên đời này quan trọng nhất, chính là da mặt của Ngọc Hành trưởng lão. 
Nên Sở Vãn Ninh phất tay áo: “Nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ nữa, thì đi ngay lập tức, ngươi không được ở lại đây lâu.” 
Mặc Nhiên quả nhiên thành thật, nhấp môi, tựa hồ hơi ủy khuất, nhưng xem như vẫn ngoan ngoãn với bổn phận, đôi mắt đen nhuận nhìn y, dùng chóp mũi cọ cọ lên má y, có ý tứ làm nũng mềm mại: “Ầy, ta không hỏi gì nữa, sư tôn tốt, người đừng đuổi ta đi.” 
“Sư tôn thì sư tôn, không cần thêm tốt.” Sở Vãn Ninh bị hắn gọi tới mềm lòng, có chút không chịu nổi, đẩy cái đầu đang cọ cọ làm nũng của hắn đi, xụ mặt nói: “Đừng có gọi bậy.” 
“Nhưng nếu chỉ gọi sư tôn, thì chẳng thân mật chút nào cả.” 
“Có à?” 
Mặc Nhiên liền dẫn dắt từng bước một: “Người xem, trước kia bọn ta luôn gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655384/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.