Edit: Chu
Beta:
Hắn đi rồi quay lại rất nhanh, ngoài bát cơm đầy của mình, còn cầm theo một hộp thức ăn, ngồi xuống cạnh Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh có hơi ngoài ý muốn, do dự hỏi thử: "Ngươi... Không ngồi ăn chung với Sư Muội sao?"
Mặc Nhiên ngẩn ra: "Sao ta phải ngồi bàn đó?"
Nghe hắn nói vậy, Sở Vãn Ninh bỗng mừng trong lòng, y rũ mắt ho nhẹ: "Ta cho rằng mấy món bên kia hợp khẩu vị của ngươi."
Mặc Nhiên nhìn thính tai y đỏ ửng, bỗng nhận ra không phải Sở Vãn Ninh đang ghen đó chứ? Trong lòng hắn rung động, giãn mặt cười, thì thầm bên tai y: "Người ở đâu, ở đó liền hợp khẩu vị ta."
Tai Sở Vãn Ninh đỏ ửng hết cả lên.
Đầu gối y vốn dựa vào bên Mặc Nhiên, giờ lại nhạy cảm, muốn dịch đi chỗ khác. Mặc Nhiên lại không muốn, dựa vào có bàn che khuất, sờ lên đùi Sở Vãn Ninh.
"Ngươi——!"
Câu tiếng này làm người khác chú ý tới: "Tiên Quân làm sao vậy?"
Sở Vãn Ninh tự biết lỡ lời, cố trấn định nói: "Không có gì."
Mặc Nhiên nén cười, hắn cảm thấy Sở Vãn Ninh thật sự rất có ý tứ.
Hắn thật sự cũng không có ý định làm mấy chuyện háo sắc hoang đường, đó là chuyện giết địch năm trăm tổn hại một ngàn, hắn chỉ không muốn Sở Vãn Ninh cách xa hắn như vậy.
Nên hắn giữ chân Sở Vãn Ninh lại, ấu trĩ không chịu nổi mà ép chân y về, muốn y dựa vào mình.
Sở Vãn Ninh lại rời đi, hắn lại ép về.
Cuối cùng Sở Vãn Ninh không chịu nổi, đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655374/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.