Mặc Nhiên đang yên bình cắt lúa, bỗng sau lưng có một bàn tay kéo đai lưng mình xuống, cảm giác này đủ để sợ hết hồn.
Quay đầu nhìn lại thấy đó là Sở Vãn Ninh, hơn nữa còn là Sở Vãn Ninh thiếu chút nữa sẽ ngã, liền càng hoảng hồn.
Mặc Nhiên vội ném lưỡi hái đi, quay người đỡ y, nhưng Sở Vãn Ninh trượt quá thảm, gần như nửa người đều sắp ngã xuống đất rồi, đỡ cũng không đỡ nổi, chỉ có thể ôm lấy. Hương hải đường nhàn nhạt, bay tới cùng bạch y, ngã vào lồng ngực vững vàng của hắn, Mặc Nhiên không cần suy nghĩ đã ôm lấy y, lúa vốn ôm trong tay rơi đầy đất.
"Sư tôn, sao người lại ở đây?" Hắn còn chưa hết hoảng hồn, "Làm ta giật cả mình."
Sở Vãn Ninh: "..."
"Ruộng trơn lắm, phải cẩn thận chút đó."
Người trong lòng cúi đầu, cũng không hé răng, đã xấu hổ tới mức nói không nổi nửa chữ. Nhưng xuyên nữ vẫn còn ngồi ngâm nga không tha: "Ta kéo—— đai lưng chàng—— A—— Cho tới khi nào——"
Sở Vãn Ninh như bị điên giật, đột nhiên thu tay kéo đai lưng Mặc Nhiên lại, đứng vững thân. Y thở mấy hơi, đột nhiên đẩy người ra, vẻ mặt tuy vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng mắt phượng lại sáng kinh người, ánh sáng lập lòe, rõ ràng tay chân luống cuống, lại còn cố tình gắng sức tỏ vẻ trấn định.
"..." Mặc Nhiên bỗng thấy thính tai y đỏ lên.
Màu rất đẹp, trên làn da nhàn nhạt, như đầu quả đào, hắn bỗng nhớ tới cảm giác ngậm lấy thính tai ấy trong kiếp trước thế nào, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655326/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.