Mặc Nhiên không nói gì, sau một lúc lâu, hầu kết hơi động.
Hắn gần như chìm trong dục vọng chảy xiết, kiệt lực bám lấy thân gỗ mục không để mình sa vào, lắp bắp mà nghĩ:
Kính, kính y yêu y.
Kính là kính yêu, yêu là kính yêu, không thể khinh nhờn, không thể làm tổn thương, không thể có thêm tình cảm dư thừa, càng không thể giống kiếp trước làm những chuyện vớ vẩn hồ đồ, khinh nhục sư tôn.
Dung nham sôi sục trong lòng nhắc đi nhắc lại câu này bốn năm lần, Mặc Nhiên mới miễn cưỡng bình tĩnh, làm như tự nhiên mà vào phòng, cười với Sở Vãn Ninh một tiếng.
"Sư tôn, hoá ra người ở trong... Sao lại không lên tiếng?"
"Vừa tỉnh." Sở Vãn Ninh khô cằn nói.
Khô quá mức khô, yết hầu cũng khô, dục niệm cũng khô, nếu vô ý rơi ra chút vụn lửa, chỉ sợ có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.
Mặc Nhiên ôm hộp trúc đựng đồ ăn năm tầng, nhìn đã thấy nặng, hắn muốn đặt hộp đồ ăn lên bàn, liếc một cái, bàn đầy giũa cưa đinh sắt, còn có bản vẽ lộn xộn. Không còn cách khác, hắn đành ôm hộp thức ăn, đến bên giường Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh lúc rời giường tựa hồ khó chịu hơn khi xưa, rõ ràng lúc nhìn hắn hơi nôn nóng, nhíu mày nói: "Ngươi làm gì?"
"Sư tôn dậy muộn, bên Mạnh Bà Đường đã không còn thức ăn, ta cũng rảnh rỗi không có gì làm, nên muốn tới bồi sư tôn chút."
Nói rồi mở hộp đồ ăn ra, bày ra từng tầng, tầng đầu tiên có một đĩa nấm xào thanh dã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655324/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.