(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.) 
Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên sau khi rời khỏi chốn đào nguyên, tìm hiểu khắp nơi các chợ môn phái lớn nhỏ bao giờ mở, đi mấy ngày đường, tối ấy, họ dừng chân tại một khách điếm. 
Từ khi ra khỏi chốn đào nguyên, vất vả lắm mới được nghỉ chân, Mặc Nhiên đã về phòng mình từ lâu, Sở Vãn Ninh ngồi trước bàn, bát nến sáng rỡ, trong vầng vàng ấm áp nhẹ nhàng xem xét bình sứ trong tay. 
Bình sứ bạch ngọc kia, có hơn ba mươi viên thuốc tỏa ánh kim sáng lạn. 
May mà lúc Toàn Cơ tới, đưa bình thuốc này cho y, nếu không y đúng là không biết nên dùng thân phận gì ở chung với Mặc Nhiên. 
"Đây là thuốc Tham Lang trưởng lão mới luyện, có hơn ba mươi viên." Khi ấy trong sơn động chốn đào nguyên, Toàn Cơ nói với Sở Vãn Ninh như vậy, "Hắn tìm đọc điển tịch, đổi chút nguyên liệu. Một viên có thể giúp ngươi khôi phục và duy trì dáng vẻ bình thường trong bảy ngày, bình thuốc này đủ dùng rất lâu, cầm đi." 
"Thay ta cảm tạ Tham Lang." 
"Không cần cảm tạ." Toàn Cơ xua tay cười nói, "Ta thấy Tham Lam ngoài mặt giả vờ nghiêm túc, trong lòng lại có biết bao nhiêu thứ khiến người ta tò mò. Đúng rồi, hắn bảo ta dặn ngươi một câu, dược tính thuốc vẫn chưa ổn định, đừng quá vui mừng hay quá buồn, nếu không rất dễ mất hiệu lực, nhớ cho kỹ đấy." 
Sở Vãn Ninh đang xuất thần nhớ lại những điều Toàn Cơ nói, chợt nghe thấy cửa khách điếm vang lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655267/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.