(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh từ trước tới nay không phải sư phụ hiền hậu mê người, Mặc Nhiên cũng không phải đứa oắt năm sáu tuổi mới vỡ lòng, hỏi câu vớ vẩn này, Sở Vãn Ninh căn bản lười phản ứng lại hắn, rũ mắt lạnh lùng không nói.
Y tung hoa hải đường cuốn theo gió mạnh, rất nhanh đã đi tra xét khắp chốn đào nguyên. Không mất bao lâu, một đóa phù chú kim sắc từ trên trời giáng xuống, dừng trong tay y.
"Vực thẳm thủy tổ?"
Vực thẳm thủy tổ chính là nơi mỗi ngày có nộ kiêu bay ra, tu sĩ nhanh chóng nhổ lông. Lúc trước Vũ Dân nói, vực thẳm kia có xích diễm chân hỏa vô tận, trừ nộ kiêu xưa nay sống trong vực thẳm, cho dù ai trượt chân ngã xuống, đều bị đốt cháy không còn gì.
Sở Vãn Ninh hạ một tầng kết giới cho mình và Mặc Nhiên, dùng ẩn giấu tung tích, không cho Vũ Dân phát hiện.
Hai người tới vực thẳm thủy tổ, thấy bên trong sâu không thấy đáy, lộ ra ánh đỏ quỷ quyệt, vách đá rậm rạp hàng ngàn hàng vạn dị điểu, lúc này mấy con chim ấy đều đang ngủ say, một đám vùi đầu vào cánh, nhìn từ xa như vô số điểm nhỏ dày đặc.
Theo ý Sở Vãn Ninh, nếu Trân Lung Kỳ Cục thiết lập trong vực thẳm, vậy Vũ Dân nói cái gì mà liệt hỏa, cái gì mà rơi xuống sẽ bị thiêu cháy chẳng còn gì, tất cả đều là bịa đặt.
"Nhưng làm sao để xác định lửa này không thiêu chết người?" Mặc Nhiên nhìn chằm chằm ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655266/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.