(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Tửu lượng Mặc Nhiên kỳ thật cũng không kém.
Chẳng qua, đêm nay là trừ tịch, trong lòng hắn rõ ràng lo sợ, lại ra vẻ như không có chuyện gì, cười hì hì uống hết năm vò lê hoa bạch. Cuối cùng, rốt cuộc ý thức cũng mơ hồ.
Sư Muội nửa đỡ nửa kéo hắn về, lúc ngã vào giường, cổ họng Mặc Nhiên nhấp nhô, muốn gọi tên Sư Muội.
Nhưng mà, thói quen thực đáng sợ.
Nhiều năm đã qua, người ở bên cạnh mình đều không phải là bạch nguyệt quang trong lòng, mà là con muỗi hút máu nhìn thấy đã chán ghét.
Vừa ra khỏi miệng, vẫn gọi người hắn vốn tưởng là cừu hận kia.
"Sở Vãn Ninh..."
Mơ mơ màng màng.
"Vãn Ninh... Ta..."
Sư Muội sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn Sở Vãn Ninh đứng nhìn cạnh cửa. Sở Vãn Ninh vừa đỡ Tiết Mông về phòng ngủ, lúc này bưng một chén canh giải rượu tiến vào, cũng vừa lúc nghe thấy Mặc Nhiên nỉ non.
Y kinh ngạc một hồi, ngay sau đó hết lòng tin rằng mình nghe nhầm.
Dù sao Mặc Nhiên luôn gọi y là sư tôn, gọi Sở Vãn Ninh còn chưa tính, còn Vãn Ninh——
Y không khỏi nhớ tới lần ở Hồng Liên Thủy Tạ, hai người ôm nhau ngủ, Mặc Nhiên trong lúc mơ màng gọi rõ ràng rành mạch hai chữ Vãn Ninh, sau đó hôn lên môi như chuồn chuồn lướt nước.
Chẳng lẽ trong lòng Mặc Nhiên kỳ thật còn giữ một chút...
Ý niệm này còn chưa kịp nghĩ sâu, đã bị y dập tắt.
Sở Vãn Ninh xưa này quả cảm dứt khoát, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655248/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.