(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Ai ngờ tuy cách Sở Vãn Ninh làm hoành thánh vụng về, nhưng thành phẩm thế mà không xấu, từng cái sủi cảo mượt mà đáng yêu được ngón tay y đều đều xếp lại, chỉnh chỉnh tề tề xếp vào khay trên bàn.
Ba đồ đệ không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
"Sư tôn thế mà làm được sủi cảo..."
"Không phải ta mơ đấy chứ?"
"Gói còn rất tốt nữa."
"Oa..."
Bọn họ nhỏ giọng thì thầm nhưng không trốn được nhĩ lực của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh mím môi, lông mi rủ xuống, tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng thính tai lại ửng hồng.
Tiết Mông khó nhịn nổi, hỏi: "Sư tôn, người làm sủi cảo lần đâu ư?"
"... Ừm."
"Thế sao lại gói đẹp vậy được."
"... Giống làm cơ giáp, chẳng qua niết thêm nếp gấp thôi, khó gì đâu."
Mặc Nhiên cách bàn gỗ nhìn y, dần dần có hơi xuất thần.
Kiếp trước lần duy nhất hắn thấy Sở Vãn Ninh động tay nhào bột, là sau khi Sư Muội qua đời, ngày ấy Sở Vãn Ninh xuống bếp, chậm rãi gói hoành thánh Sư Muội nấu giỏi nhất.
Nhưng còn chưa kịp cho xuống nồi, đã bị Mặc Nhiên mất lý trí gạt đổ, hoành thánh trắng như tuyết rơi đầy đất.
Mặc Nhiên cũng không nhớ khi đó hoành thánh tròn hay méo, đẹp hay xấu.
Chỉ nhớ rõ ràng vẻ mặt Sở Vãn Ninh khi đó, không nói một lời nhìn mình, trên má còn dính bột, nhìn qua xa lạ như vậy, có hơi mờ mịt, thậm chí có hơi ngu ngốc...
Mặc Nhiên khi đó còn cho rằng y sẽ nổi giận, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/655247/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.