Edit: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
———
Không cần Mặc Nhiên nhắc, Sở Vãn Ninh đã sớm nhận ra.
Những "người" đó trò chuyện vui vẻ, âm thanh không biết phát ra từ đâu, những thứ đó hoặc ngồi hoặc đứng, nâng chén chúc mừng, một đám, chẳng hề có mặt, cứ như giấy.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta tới uống rượu mừng cùng họ à?"
Sở Vãn Ninh không bị trò đùa của Mặc Nhiên chọc cười, cúi đầu suy tư.
Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân sột soạt, hai hàng thật dài từ trong sương mù xuất hiện, dần đến gần, từ từ đi đến lầu chính.
Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên trốn ra sau cánh gà theo bản năng, hai hàng người đến gần, đi đầu là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cười cười nói nói, hai người kia có ngũ quan, ngũ quan còn rõ ràng, trang điểm sặc sỡ, nhìn từ bóng tối ra, cực kỳ giống cặp Kim Đồng Ngọc Nữ giấy được đốt cho người chết.
Trong tay bọn họ cầm một ngọn nến đỏ, thân nến to bằng cánh tay trẻ con, bên trên khắc rồng phượng uốn quanh, ngọn nến cháy, mùi hoa bách điệp nồng đậm xộc vào mũi, Mặc Nhiên suýt nữa lại hôn mê, may mà vết thương do Sở Vãn Ninh đâm vào tay hắn vẫn còn đau, hắn tự chọc lên miệng vết thương, giữ ý thức thanh tỉnh.
Sở Vãn Ninh nhìn hắn.
Mặc Nhiên: "...... Khụ, cách này dùng ổn."
Dừng một chút, lại ngạc nhiên nói: "Sư tôn, sao người không cần tự đâm mình giữ thanh tỉnh?"
Sở Vãn Ninh: "Mùi này không có tác dụng với ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/husky-va-su-ton-meo-trang-cua-han/258117/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.