Chu Nhật Lan tự trách chính mình, lại không ngừng dằn vặt bản thân. Nói thật thì bà không phải là quý không đâu mà còn cực kỳ yêu thương đứa con dâu này nữa. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, Chu Nhật Lan đã có thiện cảm với Đỗ Hiểu Nghi, sau này khi cô cùng Lãnh Hàn Thiên kết hôn thì bà lại xem cô như con ruột của mình mà yêu thương, bảo bọc. Giây phút bà biết được Đỗ Hiểu Nghi không còn ở đây, bà vô cùng đau buồn giống như một người thân rất thân đã rời bỏ mình.
Ban đầu, Chu Nhật Lan và chồng mình cứ một lòng nghĩ rằng chỉ cần hai đứa trẻ bọn họ cùng kết hôn, cho dù hiện tại chưa yêu thì sau này cũng sẽ yêu, bởi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng, hình như việc làm ấy đã hoàn toàn sai rồi, đến cuối cùng, chính hai người đã vô tình gieo rắc tổn thương lên người của Đỗ Hiểu Nghi. Quanh đi quẩn lại, người sai vẫn là những người lớn bọn họ.
Lãnh Hàn Thiên rất ít khi nghe được cả họ lẫn tên của hắn từ trong miệng mẹ mình, bởi thường thì bà chỉ gọi hắn là “Hàn Thiên” mà thôi. Lần này, Chu Nhật Lan gọi thẳng ra như thế, có phải cũng đồng nghĩa là bà đang rất thất vọng với đứa con trai trước mặt này của bà hay không? Từ trước đến nay, chỉ có cha mẹ được quyền trách con, nào có lý là con trách cha mẹ chứ? Đúng thật tất cả những chuyện này đều do sự bất chấp của cha mẹ Lãnh Hàn Thiên mà ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-tinh-ai/2633499/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.