Chuyện đã đến bước đường này rồi, cho dù Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan có không yêu mến, không hài lòng với Triệu Nhã An thì được gì? Nếu như Lãnh Hàn Thiên đã nói như thế, bọn họ liệu có còn lý do gì để không cho hắn và người hắn yêu đến với nhau nữa hay sao? Hạnh phúc của Lãnh Hàn Thiên, dù có là người cha, người mẹ như Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan, e rằng cũng không quyết định thay được. Cuộc đời này là của hắn, tình yêu này cũng là của con trai bọn họ, vậy thì hãy để hắn chịu trách nhiệm với chính bản thân mình đi.
Nói xong, Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan đứng dậy, định bụng sẽ đi lên phòng, trong lòng thầm nghĩ chắc ngày mai hai người sẽ quay về Pháp. Đoạn, Chu Nhật Lan như thể chợt nhớ ra điều gì đó, bà quay lại, sắc mặt không lạnh cũng không nhạt mà nhìn Lãnh Hàn Thiên:
“À, hình như lúc nãy con vừa nói, cô Triệu ra nước ngoài là do cha mẹ đối đãi không tốt có đúng không?”
Lãnh Hàn Thiên nghe câu hỏi của mẹ mình, hiển nhiên hắn cũng nghe rõ hai chữ “cô Triệu” ở đây là đang ám chỉ người yêu hắn - Triệu Nhã An. Lãnh Hàn Thiên không nói gì mà chỉ gật đầu, Chu Nhật Lan lại tiếp tục:
“Là ai nói với con như vậy? Là cô Triệu có phải hay không? Thật ra thì hai người chúng ta cũng không nghĩ là cô ấy đã trở về, sau cùng vẫn là chúng ta đã đánh giá sai về con người của cô ấy.”
Xong, cha mẹ Lãnh Hàn Thiên xoay người đi lên lầu, cũng không nói thêm bất cứ điều gì thừa thãi. Dường như từ trong người của đứa con trai này, bọn họ đã không còn tìm kiếm một chút hy vọng nhỏ nhoi gì nữa, dù một tia cũng không.
Theo như Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan biết, Đỗ Hiểu Nghi sẽ không thể trở về nhà được nữa, bởi vì lúc đầu là cha cô cùng bà mẹ kế đã nhẫn tâm bán cô cho bọn họ, vậy nên dù cô có về thì cũng không còn nơi để về. Nhưng, nếu như đứa con dâu này của bọn họ không về thì liệu còn có thể đi đâu được nữa chứ? Không biết giờ này cô ra sao, ở nơi nào rồi, bọn họ thực rất lo lắng. Một mình yếu đuối đi ra ngoài, cầu mong rằng Đỗ Hiểu Nghi sẽ được quý nhân giúp đỡ, có nơi ở, có chốn dung thân, và tìm được một người thật sự yêu thương mình, đừng giống như Lãnh Hàn Thiên - con trai của bọn họ. Kiếp này, giữa Đỗ Hiểu Nghi và Lãnh Phong Dương cùng Chu Nhật Lan chắc là không có duyên được làm người một nhà rồi…
Sau một màn đối mặt, Lãnh Hàn Thiên bất giác cảm nhận được điều gì đó rất lạ, chỉ là hắn không biết lạ ở đâu để truy ra. Những lời cuối cùng mà mẹ hắn đã nói trước khi rời khỏi phòng khách rốt cuộc là sao đây? Bà ấy đang muốn nói gì? Đánh giá sai về con người của Triệu Nhã An lại là chuyện gì nữa? Có là kẻ ngốc cũng dễ dàng nhận thức được, bản thân Lãnh Hàn Thiên dường như đã bỏ lỡ điều gì đó và cũng có điều gì đó mà hắn không biết, nhưng cha mẹ hắn thì không muốn nói rõ ràng. Mà căn nguyên của những điều này, đoán chừng là có liên quan đến người yêu hắn đi?
"Hàn Thiên."
Đang bị đắm chìm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn, Lãnh Hàn Thiên bị tiếng gọi của ai đó từ phía sau làm bừng tỉnh. Dĩ nhiên, hắn đã sớm biết người kia là ai nên mới không hề có ý đề phòng như vậy. Trong cái thành phố A này, ngoài mấy người như cha mẹ hắn, người chơi thân với hắn, thì còn ai dám to gan gọi thẳng tên của Lãnh Hàn Thiên như vậy ngoài Triệu Nhã An kia chứ? À, mà hình như là còn một người vẫn hay gọi hắn như thế, tiếc là người đó đã bị chính hắn làm chết tim đến nỗi phải chủ động buông tay rời đi, và cũng là người yêu Lãnh Hàn Thiên sâu đậm nhất.
"Nhã An, sao em lại xuống dưới này rồi?"
Lãnh Hàn Thiên dùng ánh mắt dịu dàng, tình cảm nhìn Triệu Nhã An từ trên cầu thang đi xuống, hắn còn không quên nở một nụ cười sủng nịnh. Ánh mắt này, nụ cười này là điều mà từ trước đến giờ, Đỗ Hiểu Nghi vẫn luôn mong mỏi, chỉ cần hắn ban phát cho cô thì dù là thương hại hay ghét bỏ, Đỗ Hiểu Nghi cũng đủ vui vẻ mãn nguyện rồi. Ấy mà, trong 3 năm kết hôn, Lãnh Hàn Thiên chưa từng một lần dành sự ân cần đó cho cô, bởi sự hiện diện của Đỗ Hiểu Nghi trong cuộc đời người đàn ông này, tất cả đều không có gì ngoài cái chướng tai gai mắt cả.
"Em thấy anh ở dưới này đã được một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa lên, sợ rằng anh cùng hai bác xảy ra xung đột nên mới xuống đây xem thử, nói không chừng em còn có thể nói phụ anh một lời."
Triệu Nhã An không biết xấu hổ với người làm, chẳng nói hai lời liền ngồi trên đùi Lãnh Hàn Thiên, hai cánh tay trắng nõn nà vòng qua cổ hắn. Lãnh Hàn Thiên thuận thế, theo đó cũng ôm eo Triệu Nhã An. Xung quanh còn rất nhiều chỗ trống, bên cạnh cũng chẳng có người, nhưng người phụ nữ này lại cứ thích tỏ vẻ ân ái nhằm ám thị Lãnh Hàn Thiên chỉ có thể là của một mình cô ta, ai cũng không có quyền cướp đoạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]