Sáng hôm sau Trạch Dương cùng với Sở Tiêu đi hỏi những người dân ở đó. Nhưng mọi người hầu như đều lảng tránh câu hỏi của hai người.
- Cậu đoán được ra ai sao? - Thiệu Huy đút tay vào túi quần hỏi.
- Có, nhưng chưa đủ bằng chứng.
- Là ai?
- Bà tôi.
- Sao? Bà cậu? Là người bà từng ép cậu phải đến sống ở Bắc gia đấy á?
Thiệu Huy không tin nổi điều này. Đúng thật là người này không ai nghĩ tới.
- Ừ.
- Nhưng tại sao bà của cậu lại làm vậy? Tôi còn tưởng bà cậu thay đổi rồi chứ nhỉ?
- Đôi khi con người ta không hề thay đổ chỉ là thích nghi theo cuộc sống hiện tại mà thôi.
- Chậc, nhưng cũng thật là... Nhưng nếu tìm ra được bằng chứng thì cậu sẽ làm gì?
- Chưa nghĩ tới.
- Thôi đi về trước đi, cũng muộn rồi.
- Ừ.
Cả hai người lên xe rồi rời khỏi khu đó. Trên đường đi Trạch Dương lại cảm thấy rất giống lần trước. Có cảm giác như bây giờ anh với Hân Nghiên gần như hợp làm một vậy. Chỉ cần cô xảy ra chuyện là trong tâm anh cũng cảm thấy trống rỗng đến lạ thường.
Anh lấy điện thoại gọi cho Hân Nghiên rất nhiều nhưng đều không nghe máy.
- Lái xe nhanh lên. - Trạch Dương sắc mặt tối dần đi nói.
- À ừ.
Thiệu Huy cũng chả hiểu gì nhưng cứ đi nhanh về cho khỏi bị cái tên này nói nhiều.
Còn vừa về đến gần khu nhà thì thấy có tận hai chiếc ô tô đen ở đấy. Còn có rất nhiều vệ sĩ. Trạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978103/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.