Sáng hôm sau Trạch Dương vẫn nhớ lời mà thực hiện lời hứa đưa Hân Nghiên đi chơi.
Hai người ăn sáng ở nhà rồi mới bắt đầu khỏi hành đi. Nhưng Trạch Dương vẫn có cảm giác rất lạ, dù có Hân Nghiên bên cạnh nhưng anh lại thấy cô không được an toàn. Cô vẫn cứ tươi cười mà không hề lo nghĩ càng làm anh lo hơn. Cảm giác rất lạ, dường như chỉ sơ sẩy một chút liền có thể mất Hân Nghiên ngay. Trạch Dương nắm chắc vô lăng lái xe, để không phải suy nghĩ về vấn đề đó nữa. Có lẽ là do anh đã quá cẩn trọng rồi, chắc là do suy nghĩ thôi.
Đến công viên gần đó, Trạch Dương lái xe vào bãi đỗ rồi dắt tay đưa Hân Nghiên đi vào chơi.
Công viên có rất nhiều người đến, trẻ con thì nô đùa với nhau, người lớn thì đi dạo, tâm sự, còn có cả những người già đang tập thể dục nhịp điệu.
Tiết trời lại còn mát mẻ. Giống như đang ủng hộ hai người đi chơi với nhau vậy.
Trạch Dương trên quãng đường đi lúc nào cũng nắm lấy tay Hân Nghiên không rời. Dù loại bỏ suy nghĩ đó ra rồi nhưng anh vẫn không thể nào quên được. Vì thế nên cứ phải giữ cô bên cạnh thì mới chắc chắn được.
- Trạch Dương ơi, em muốn ăn kem. - Hân Nghiên nhìn thấy quầy bán kem liền sáng mắt lên nói với Trạch Dương.
- Ừ, đi qua đó mua.
- Không, anh đi mua thôi. Em muốn chơi trò kia.
- Cả hai cùng đi.
- Không thích, xếp hàng chơi trò này lâu lắm.
Trạch Dương suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978100/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.