Vốn dĩ Hân Nghiên vẫn liên lạc qua lại với Trạch Dương rất tốt. Ai mà ngờ đâu có lần đang đi chơi cùng Diệp Lam, Trạch Dương gọi cô mà lúc đó lại đang đi đường. Chả hiểu Diệp Lam đi kiểu gì mà cả hai cùng ngã, chiếc điện thoại thì phi ra đường lớn. Xe container đi vụt qua, chiếc điện thoại xấu số bị tận 18 cái bánh xe to đùng lấn qua. Hân Nghiên mếu máo bắt đền Diệp Lam nhưng mang đi sửa thì lại không được nữa rồi. Diệp Lam đương nhiên phải mua điện thoại mới cho Hân Nghiên rồi, nhưng cô lại đi mua sim thẻ khác. Cũng chả hiểu nổi Hân Nghiên nghĩ gì. Mà hơn hết cô không có nhớ số của Trạch Dương. Còn Trạch Dương thì lại chỉ nghĩ Hân Nghiên đang bận nên cậu đợi lúc khác gọi. Nhưng càng gọi càng mất hút làm cậu muốn bay về nước luôn. Nhưng cậu đang trong giai đoạn bảo toàn luật án tiến sĩ nên không thể đi được. Bảo mẹ mình gọi cho ba mẹ Hân Nghiên thử xem thì họ nói Hân Nghiên vẫn bình thường. Trạch Dương chỉ biết thở dài, đợi sau này cậu về thử xem cô lấy lí do gì để không nghe điện thoại của cậu.
...
Ở Mỹ, Trạch Dương đang rất bận rộn. Hầu như cả ngày cậu chỉ có đến trường làm luận án, gặp giáo sư rồi lại đi về nhà. Nhưng việc này không có nghĩa là cậu không có bạn bè. Trạch Dương được các học sinh ở đây cảm mến.
Ban đầu vào cậu đã có thể leo lên được vị trí đứng đầu bảo của trường làm mọi người, cả giáo viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978090/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.