Vừa về đến nhà nhìn thấy chiếc ô tô Rolls-Royce đang để trước cổng thì Trạch Dương thừa biết là ai đến. Cậu còn không có ý định đi vào nhà, dắt xe sang bên nhà Hân Nghiên để rồi lên phòng ngồi chơi với cô.
Vẻ mặt cậu cũng lạnh đi nhiều nhưng Hân Nghiên lại không nhận ra điều này. Cô bé vẫn tươi cười chơi với cậu. Còn kể cho cậu nghe hôm nay cô và Diệp Lam đã vẽ được nhưng bức tranh đẹp đến thế nào.
- Trạch Dương, đây là mình vẽ đó. Trạch Dương thấy mình vẽ đẹp không? - Hân Nghiên cầm bức tranh giơ ra cho cậu xen nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng.
Thấy Trạch Dương im lặng hồi lâu mà vẫn không có ý định trả lời thì Hân Nghiên phải lay người cậu.
- Trạch Dương.
- Ừ, sao?
Câu nói này của Trạch Dương biểu hiện rõ rằng những gì từ nãy Hân Nghiên nói với cậu chỉ như nước đổ đầu vịt. Nhưng Hân Nghiên cũng chả phải người so đo tính toán nên cô lại nhoẻn miệng cười rồi còn đưa tranh ra hỏi cậu.
- Trạch Dương thấy mình vẽ đẹp không?
- Đẹp.
- Mình biết mà, sau này mình sẽ vẽ nhiều hơn nữa. Rồi sẽ để căn phòng của mình đầy bước tranh luôn.
- Mình không muốn phòng của mình là phòng triển lãm tranh đâu.
Nghe vậy thì Hân Nghiên hơi đơ người ra một chút. Cô chu môi rồi lại chép miệng. Phòng của Trạch Dương sao? Mặc kệ Trạch Dương có muốn hay không thì sau này cô cũng sẽ tặng thật nhiều tranh do cô vẽ.
Ngả người về phía lòng Trạch Dương, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978080/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.