Buổi tối hôm đấy ba mẹ Hân Nghiên và Hạ Mỹ Oánh ngồi nói chuyện với nhau. Hân Nghiên thì đi lên phòng chơi với Trạch Dương vì mẹ cô nói lên nói chuyện cùng với cậu để cho cậu không buồn. Nhưng mà Hân Nghiên chả thấy Trạch Dương giống buồn một chút nào. Cậu nằm trên sofa còn vắt chân đọc sách nữa cơ.
Đi đến gần mỉm cười cúi xuống thấp nhìn Trạch Dương. Cậu cũng gập sách lại nhìn về phía Hân Nghiên. Im lặng một lúc rồi kéo Hân Nghiên ngã xuống người mình. Cậu ôm cô thật lâu, giống như một loại thuốc có thể chữa được bệnh đau đầu của cậu lúc này.
Hân Nghiên thì không hiểu gì, cô dụi mặt vào người cậu còn hơi ngọ nguậy làm Trạch Dương nhíu mày ôm cô chặt hơn.
- Yên nào.
- Nhưng mà Trạch Dương ôm mình chặt quá nha, mình khó chịu không xoay người được.
- Nằm yên cho mình, còn di chuyển thì đừng trách.
- A, mình biết rồi.
Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu nằm yên trong lòng Trạch Dương nhưng cô vẫn chu môi bất mãn. Trạch Dương ôm cô chặt quá đi mất, cô khó thở muốn chết.
Nhưng còng chưa hiểu gì thì Trạch Dương cúi xuống hôn lên trán Hân Nghiên rồi hôn hai má phúng phính của cô nữa. Thậm chí cậu còn cắn nó tưởng chừng như có thể nuốt được hai cặp má này. Hân Nghiên vì bị cắn má đau quá nên cô giãy giụa đẩy Trạch Dương nhưng không được. Cô bé đang định nói to thì Trạch Dương cúi xuống hôn cô làm cô phải nuốt lại mấy lời đang định nói vào bụng trở lại.
Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978074/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.