Sáng hôm sau, Trạch Dương lại đưa Hân Nghiên đến trường như mọi hôm. Nhưng hôm nay đi giữa đường lại gặp Hoàng Sở Tiêu. Cậu ta lái xe đến gần hai người còn cười tươi nhìn Hân Nghiên.
- Hân Hân, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng Sở Tiêu nha.
- Hân Hân nhà ta hôm nay có vẻ vui ghê ha.
- Ừm. Mẹ mình nói tối nay sinh nhật ba á. Sẽ được đi chơi.
- Vậy sao. Nhìn Hân Hân vui mình cũng vui.
Trạch Dương khó chịu liền đạp xe nhanh hơn. Hân Nghiên hơi bất ngờ còn ngửa người về sau suýt ngã.
- Ối.
Hân Nghiên hơi sợ ôm chặt lấy Trạch Dương. Cậu thấy cô hơi run tay thì dừng xe quay người lại nhìn cô.
- Hân Nhi, sao vậy?
- Trạch Dương đi nhanh quá, mình suýt ngã đó nha.
- Xin lỗi, lần sau không như vậy nữa. Đừng sợ.
Trạch Dương vuốt má Hân Nghiên thành khẩn xin lỗi. Cậu không nghĩ cô sẽ sợ như vậy. Vốn chỉ định đi nhanh một tí mà tí nữa thì có sự cố. Trạch Dương chắc chắn sẽ không tái phạm lần nào nữa.
Hoàng Sở Tiêu lái xe đi đến gần cũng dừng xe lại nhìn hai người.
- Có chuyện gì sao?
- Ừm, Trạch Dương chạy nhanh quá nên mình suýt ngã á.
Hân Nghiên cũng thành thật nói. Còn chưa để Hoàng Sở Tiêu nói gì thì Trạch Dương đã lên xe đạp tiếp.
Vào lớp học Hân Nghiên quen theo bàn học cũ nên ngồi xuống. Phải để đến lúc Diệp Lam nhắc thì cô mới nhớ ra và cầm cặp đi. Bàn của Hân Nghiên và Trạch Dương cách nhau tận hai dãy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978019/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.