Từ sau buổi hôm đó Hoàng Sở Tiêu rất hay đến lớp tìm Hân Nghiên. Điều này cũng khiến Trạch Dương khó chịu không thôi. Mà cô nàng này lại còn vui vẻ nói chuyện với hắn nữa chứ.
Giờ ra chơi...
- Đại ca, mua nhiều kẹo vậy làm gì?
- Mày ngu thế, mua cho cái con nhỏ ở lớp kế bên đấy.
- Con nhỏ?
- À Hân Nghiên ạ.
Hoàng Sở Tiêu cầm cả hộp kẹo đến lớp của Hân Nghiên. Đi thẳng vào trong nhìn xem cô ngồi chỗ nào liền đi đến.
- Hân Hân, cho cậu đấy.
- Cho mình sao? Nhưng tại sao lại cho mình?
- Vậy là không ăn?
- Có chứ, mình có ăn nha. Sở Tiêu tốt quá đi.
Hân Nghiên ban đầu còn ngơ ngác chưa biết gì nhưng về sau liền vui cười với Hoàng Sở Tiêu. Cô còn vừa nói anh tốt nữa chứ. Từ lúc mới lên Trung học thì anh đã hay gây gổ đánh nhau. Bây giờ còn lôi kéo đi đánh nhau cả với trường khác vậy mà bây giờ Hân Nghiên lại nói anh tốt. Đúng là chỉ có cô mới nghĩ được như vậy. Hoàng Sở Tiêu nhếch mép cười xoa đầu cô. Trạch Dương cướp lấy kẹo từ tay Hân Nghiên để vào trong hộp rồi đưa đến trước mặt Hoàng Sở Tiêu.
- Cô ấy không ăn.
- Trạch Dương nói gì vậy? Mình đang định ăn mà.
- Yên nào.
Hân Nghiên chu môi khoanh tay bất mãn với cách hành xử của Trạch Dương.
- Để đấy cho cô ấy ăn đi. Không phải Hân Hân nhà ta muốn ăn sao.
Hoàng Sở Tiêu cúi xuống cười tươi nhìn Hân Nghiên. Cô nghe anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-ngot-ngao-cua-thanh-xuan/978018/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.