Tới biệt thự của Hoàng Dương. Trực thăng hạ xuống, Hoàng Dương đích thân ra đón cô và Lâm Hiểu Văn:
- Yo! Lâu rồi không gặp nha. Cô vẫn ổn chứ?
- Chưa chết!
- Cười ẻ. Cô mà chết sao nổi.
Lâm Hiểu Văn vừa xuống trực thăng thì liền nhận xét Hoàng Dương:
- Mở mồm ra là cứ nói tào lao thiên đế! Con trai mà chả giống ai cả. Hầyyy. Mắc ẻ thì đi ẻ đi, rồi cười lỡ cớt ra trong quần thì thúi lắm á..
Hoàng Dương tức mà nói không được:
- C-cô..
- Cô gì mà cô. Đồ già mồm!
Lạc Đào lên tiếng hòa giải:
- Thôi! Hai người làm hòa hộ tôi cái đi. Như chó với mèo vậy đấy. Lỡ sau này.. "Ghét của nào.. Trời cho của đó" thì sao đây hả?
Hoàng Dương và Lâm Hiểu Văn đồng thanh phản bác lời cô:
- Không hề. Tôi không thèm loại người như cô/anh ta. Dù trên đời này con gái/con trai có chết hết tôi cũng không lấy cô/anh ta. Hứ!
- Sao anh/cô dám nhái tôi.
- Anh/cô mới nhái tôi đó.
Lạc Đào bất lực đẩy nhẹ hai người ra rồi nói:
- Thôi thôi thôi. Con lạy hai mẹ. Đừng cãi nhau nữa. Vào việc chính thôi.
- Hứ!?
Lâm Hiểu Văn quay lại phía cô hỏi:
- À. Lạc Đào này. Nãy cô bảo đi khám phá Cổ Mộ là sao?
- Nãy trên lớp tôi có hóng hớt được đó, thấy rất có hứng thú với nó. Ờm.. Không biết cô có..
- Có có có. Đi đi đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861164/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.