Anh ngồi xuống trước mặt cô rồi bảo cô lên để anh cõng đi. Cô cũng rất hợp tác, ôm lấy cổ anh. Hai người phía sau, dù ăn rất nhiều cơm nhưng vẫn rất chúc phúc cho cô, có một người chồng tốt như vậy.
Họ bắt đầu tiến vào khu rừng âm u này. Cơn đau tai của cô cũng đã thuyên giảm bớt một vài phần. Lâm Hiểu Văn cứ quan sát xung quanh, nhìn tỉ mỉ từng chút một. Rồi đột nhiên lên tiếng:
- Đợi đã! Sao tôi cảm thấy ở đây có chút kì lạ nhỉ? Nghe trên báo nói rằng có rất nhiều người tới đây. Nhưng sao chúng ta mới gặp được 1 đám người.. Vậy.. Tính ra, ở đây phải nhiều người lắm chứ.
Thượng Tân Phong, Lạc Đào, Hoàng Dương cũng ngẫm ra. Hoàng Dương mở bản đồ ra xem:
- Chúng ta chỉ cách Cổ Mộ còn 50m nữa thôi. Ở đây.. đúng là vắng người thật. Đùa à?
Lạc Đào nhắm mắt lại. Dùng thính lực dò thám xung quanh có tiếng người không. Đột nhiên, âm thanh truyền đến một đống tiếng bước chân, có vẻ rất hoảng loạn:
- Có tiếng chân.. Rất nhiều! Còn rất vội vả.. Từ đã, không phải.. Tiếng này là..? Tiếng bước chân của thú hoang..!?
Cả đám hốt hoảng:
- Cái gì!? Thú Hoang? Chạy mau.
- Đừng. Dừng lại đã, chỗ này cây cối khá um tùm, núp trước.
Cả đám nép lại bên dưới một gốc cây, xung quanh cây cối kín mít. Mọi người ngồi yên, Lâm Hiểu Văn lấy một lọ độc thủ trong tay, nhìn về phía có tiếng chân truyền tới.
Bịch! Bịch!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861158/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.