Một tháng sau..
Phía bệnh viện.
Mí mắt cô rung rung, rồi từ từ mở mắt ra, ánh đèn chiếu thẳng nào mắt khiến cô quay đi. Cô giật mình khi thấy trong phòng bệnh có rất nhiều người. Thấy anh ngơ ngác ngồi cạnh giường, Vi Lương Châu đang bịt chặt lấy miệng, nước mắt chảy ra, cố gắng không phát ra tiếng, ở đó còn có cha mẹ anh, Vạn Trường Niên, Phục Cảnh Triều, Phục Thanh Thanh,, và nhiều người khác. Cô lập tức ngồi phắt dậy:
- Mọi người? Làm gì mà nhìn con chằm chằm thế ạ?
Khi cô phát ra tiếng thì mọi người mới phản ứng lại. Vi Lương Châu không kiềm được nữa mà đi lại, ôm chầm lấy cô, mếu máo:
- Con gái! Con tỉnh lại rồi!? Hhu..
Cô ngơ ngác:
- Con gái?
Vi Lương Châu thả cô ra, một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại dịu dàng xoa vào mái tóc của cô. Gương mặt hiền từ:
- Lạc Đào! Con là con gái ruột của mẹ. Con bị thất lạc vào nhiều năm trước, mẹ xin lỗi đã không tìm thấy con sớm hơn. Con hãy tha lỗi cho mẹ!?
Cô nhìn Vi Lương Châu. Chợt nhớ ra đây là vợ của Nam quản gia, người có công ơn rất lớn với cha mẹ ruột của cô. Cô cười rất tươi đáp lại:
- Mẹ! Con không khổ. Ngược lại thấy rất thú vị ạ!
Vi Lương Châu ngạc nhiên khi cô không khiển trách mình. Mà lại còn gọi là " Mẹ ". Bà ấy vỗ vỗ vào tay cô:
- Tốt rồi! Khỏe rồi! Tỉnh lại là được rồi. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-vi-mat-ngot/2861123/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.