Ngày hôm sau. 
Tôi đến công ty với gương mặt mệt mỏi, bởi đêm qua giấc ngủ chờn vờn, mộng mị. Không chỉ mệt về thể xác, tinh thần của tôi cũng bất an vì chuyện của Huy. Mặc dù trước khi ra khỏi nhà, Thành đã trấn an tôi rất nhiều, cậu ấy nói, nếu tình huống xấu nhất xảy ra, Thành sẽ chịu trách nhiệm. Tôi biết Thành nói được, làm được… Nhưng thực tâm, tôi vô cùng áy náy với Huy. 
Ngồi trong phòng làm việc, tôi mệt nhoài với những giấy tờ sổ sách, đến giờ nghỉ trưa, tôi theo chân đồng nghiệp xuống căng tin để ăn cơm. Tôi biết, xác suất chạm mặt Tổng giám đốc tại nhà ăn là vô cùng thấp, nhưng tôi vẫn hy vọng, tôi muốn được nhìn thấy Huy. Đó không phải là tâm lý mong đợi của một cô gái yêu một chàng trai, mà đơn giản là vì, nếu như Huy đi làm, điều đó sẽ khẳng định việc Thành đánh đập anh ta không để lại hậu quả nghiêm trọng. Huy có thể đi làm được, nghĩa là anh ta không bị sao. Nữa là, tôi muốn biết vết thương trên mặt anh ta như thế nào. 
Nếu như Huy là một người bình thường thì có lẽ tôi cũng không quá căng thẳng như vậy. Nhưng Huy là Tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn, công việc đòi hỏi anh ta thường xuyên phải gặp gỡ đối tác và khách hàng. Nếu như gương mặt có xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng… Tôi thực sự không dám nghĩ đến hậu quả. 
Thấy tôi ngồi ăn nhưng tâm trí không tập trung, chị Tuyết cất lời nhắc nhở: 
—
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572551/chuong-25.html