Sau khi nhận được lời giải thích của Thành, tâm trạng của tôi bỗng vui vẻ khác lạ. Tôi không muốn nhốt mình trong phòng nữa, cũng không giả vờ ốm mệt nữa mà chạy một mạch từ trên lầu xuống dưới nhà để phụ mẹ bán hàng. Giờ này nhà tôi đã rậm rịch có khách, nhưng buổi tối lượng khách thưa vãn hơn buổi trưa, có thể vừa bán hàng vừa ngồi chơi hoặc làm việc khác cùng lúc được. 
Thấy gương mặt tôi hớn hở, mẹ tôi tò mò hỏi: 
— Sao khỏe nhanh thế? Không nằm nghỉ thêm nữa hả? 
— Con hết mệt rồi, nằm nhiều cũng chán. Con phụ mẹ bán hàng một lát, 8h mẹ cho con đi chơi với bạn nhé!? 
— Bạn nào thế? Con gái hay con trai? 
— Mấy đứa bạn thời cấp 3 của con, sắp sửa lên trường nên chúng nó hẹn đi uống nước ạ. 
Tôi nói dối mẹ không chớp mắt. Thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn hỏi về tình cảm giữa tôi và Thành, nhưng tôi giữ bí mật, tôi nói mình và cậu ấy chỉ dừng lại ở mức bạn bè thông thường chứ không tiến xa hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn thích cậu ấy. Mẹ tôi cũng tin là tôi nói thật. 
Khi lượng khách thưa dần, cả nhà tôi cùng quây quần ngồi ăn bữa tối. Trời nóng, bố tôi thong thả nhâm nhi mấy lon bia trước bữa ăn, có chút men trong người nên ông cao hứng gợi chuyện. 
— Từ lúc cái Vân được nghỉ hè đến giờ nhà mình chưa tổ chức đi ăn chơi ngày nào nhỉ? Anh tính thế này, cuối tuần này luôn đi, nhà mình nghỉ một hôm, đón một chuyến xe vào khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572530/chuong-14.html