Ánh nắng mặt trời dìu dịu, cảnh vật xung quanh tĩnh lặng, cơn gió nhẹ khẽ thoảng qua mang theo hương hoa cỏ thơm ngát… Tôi không nhớ mình đã ngủ được bao lâu, chỉ biết, khi thức giấc đã thấy ánh sáng chan hòa khắp nơi nơi, bên ngoài lều trại là tiếng cười nói ồn ào của đám bạn cùng lớp. Tôi khẽ cựa mình, toàn thân đều có cảm giác đau ê ẩm, giống như tôi mới trải qua một thời gian dài đánh trận mệt mỏi. Nhưng không phải vậy, thực ra đêm qua, tôi và Thành… chúng tôi đã cùng nhau…
Nghĩ tới đây, hai má tôi bỗng chốc lại nóng ran lên. Tôi thấy xấu hổ quá, rất ngượng! Bây giờ phải đối diện với Thành như nào nhỉ? Rõ ràng trước nay tôi luôn miệng nói không thích Thành, vậy mà đêm qua, trong phút giây nông nổi tôi lại tùy hứng làm chuyện đó với cậu ấy. Có phải khi ấy… tôi mất mặt lắm không?
Ôi, cứ nghĩ như thế này chắc tôi phát điên lên mất.
Tôi lén mở khóa cửa lều trại, chỉ đủ hé đôi mắt và quan sát ra bên ngoài. Tốt nhất là đừng để ai phát hiện ra tôi đã thức giấc vào lúc này. Nhìn về phía bờ đá, nhóm bạn nữ lớp tôi đang tụm năm tụm ba làm thịt xiên nướng, đứa thì pha chế nước chấm, đứa thì cắt tỉa trái cây. Một góc khác, đám con trai thản nhiên ngồi câu cá, không biết có câu được con nào không nhưng trông dáng vẻ của họ cực kỳ nghiêm túc. Tôi không nhìn thấy Thành, không biết cậu ấy đã đi đâu.
Bỗng, giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572525/chuong-12.html