Đêm hôm ấy, sau khi đưa tôi về nhà, Thành nhắn tin chúc tôi ngủ ngon, tuy nhiên, dù thích nhưng tôi vẫn không hồi đáp. Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy chán ghét tính cách của chính bản thân mình. Rõ ràng tôi thích cậu ấy, nghĩ về Thành nhiều đến mức không tưởng… vậy mà, khi được người ta quan tâm, tôi lại tỏ ra bất cần. Tin nhắn gửi đến được 20 phút, tôi không reply, nhưng cũng không ngủ được ngay. Tôi trở mình liên tục, cố gắng lục lọi ký ức và tưởng tượng đến khoảnh khắc Thành nắm tay tôi dẫn đi khỏi quán bar, cả khoảnh khắc được ngồi phía sau xe cậu ấy, được ô,m Thành, được ở gần cậu ấy. Mới chỉ nghĩ đến đây nhưng hai má tôi bỗng chốc nóng ran, tôi tự mắng chính mình: 
— Vân, không được suy nghĩ linh tinh. Nhắm mắt lại và ngủ đi!! 
Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì chiếc điện thoại cục gạch của tôi đổ chuông, tôi giật mình cầm máy lên thì phát hiện người gọi tới là Thành. Tôi định không nghe máy, nhưng sau đó không hiểu tôi nghĩ gì lại quyết định ấn nghe. Tôi nhấn nút nghe nhưng không nói gì, ở đầu dây bên kia, Thành độc thoại một mình. 
— Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi? Cậu ghét tôi đến thế kia à? 
Tôi không hiểu Thành đang có những suy nghĩ gì, không lẽ cậu ấy cũng mắc bệnh suy diễn giống như tôi?? 
— Tôi … tôi… không ghét cậu! 
Tôi ngập ngừng đáp. 
— Rất nhiều lần tôi gửi tin nhắn đến, thậm chí là gọi điện, nhưng cậu luôn làm ngơ. Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572517/chuong-6.html