Tiếng ve kêu râm ran suốt những ngày hè, đó cũng là khoảng thời gian tôi đầu bù tóc rối tập trung vào ôn thi. Kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông chưa qua, kỳ thi Đại học sắp sửa tới gần. Áp lực học hành thi cử khiến tôi lo lắng, dù ăn nhiều nhưng vẫn cứ bị giảm cân. Bố mẹ tôi thấy con gái như vậy bỗng lo lắng. Anh trai tôi nghỉ học từ sớm, hiện tại chỉ có mình đứa con gái duy nhất là tôi đi học. Nếu như nói không nhầm thì cả họ nhà tôi chưa có ai thi đỗ vào trường chuyên của thành phố, nếu bây giờ tôi trúng đại học thì bố tôi mừng lắm. Cuộc đời bố tôi vất vả làm ăn, học hành không đến nơi đến chốn nên ông rất ưa sĩ diện. Ông muốn tôi học hành đỗ đạt, một phần là hy vọng sau này tôi có được cuộc sống tốt hơn, không phải bán sức lao động như bố mẹ. Còn điều nữa, tuy ông không nói ra, nhưng qua cách ông nói chuyện với bạn bè, nếu tôi trúng đại học, ông sẽ vỗ ngực tự hào mà khoe khoang với mọi người rằng, tuy bố nó ít học nhưng con gái rất thông minh, rất giỏi, học hành đỗ đạt… 
Chính vì điều ấy nên thời gian này bố mẹ đặc biệt quan tâm đến tôi. Ngày thường, nếu như không có việc gì, một tuần hoặc nửa tháng bố tôi mới chạy ra quán ở ngoài thành phố để xem công việc kinh doanh buôn bán ra sao. Nhưng từ dạo tôi bước vào thời kỳ ôn thi, ngày nào bố tôi cũng phi xe từ quê ra thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-ve-phia-anh/2572512/chuong-3.html