Ngày đầu tiên đến trường, cô sợ mình sẽ không thích ứng được, mãi không dám bước ra khỏi xe. Hơn một tiếng trôi qua, cô không sốt ruột, hắn cũng đã sớm sốt ruột thay cô. Mạc Khởi khẽ thở dài, sau đó vuốt mái tóc cô.
"Nếu như em còn ngồi trong xe thêm một lúc nữa, vậy thì sẽ muộn học đó."
Uông Thư Vỹ ngó ra ngoài. Học sinh đã dần thư thớt, cổng trường cũng đã sắp đóng rồi.
"Em...."
"Thôi nào, mặc dù là học muộn một lớp nhưng tuổi của em cũng không lớn lắm, vẫn có thể hòa nhập được."
"Vậy nếu không thì sao? Em...em sợ mình không làm được." Cô thấp thỏm.
Hắn cười.
"Nếu em không hòa nhập được....vậy thì tôi cam kết sẽ nuôi em. Chỉ là em biết đấy. Cha tôi vẫn rất muốn có một đứa cháu....."
"Em đi học đây, tạm biệt!!"
Hắn còn chưa kịp nói hết lời thì cô đã vội vàng bỏ chạy. Mạc Khởi nhìn cánh cửa xe bị đóng rầm lại mà khẽ cười. Hắn biết chỉ có cách này mới có thể khiến cho cô sợ.
"Cậu chủ...bây giờ chúng ta sẽ về sao." Tài xế ở phía trước dò xét biểu cảm của hắn, khẽ nói.
Ánh mắt của Mạc Khởi vẫn chưa rời khỏi hướng cô đi. Trong lơ đãng, đột nhiên cơn đau từ ngực truyền tới, hắn ho sặc sụa, sau đó một lúc, hắn liền nói. "Đợi thêm một chút nữa đi..."
"Vâng." Người tài xế đáp.
_________________
Mặt trời theo thời gian dần từ bên kia mái nhà cao lên đến đỉnh.
Trời đã về trưa, tiếng chuông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2665092/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.