Sân bay thành phố S, thời tiết lạnh giá, dòng người nhộn nhịp đổ xô về muôn ngả. Một người đàn ông vừa xuống máy bay, tay kéo chiếc vali đen, đeo một chiếc kính râm. Trên mạc áo khoác dạ màu xanh da trời, dưới mặc một chiếc quần tây. Phía xa, Lý quản gia vừa trông thấy hắn ta thì đã chạy liền tói. Khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
"Cậu hai, cuối cùng cậu cũng về rồi."
Uông Hựu Dương khóe môi khẽ giương lên, vẻ kiêu kỳ cùng ngạo nghễ của một chàng trai trẻ càng khiến cho hắn trở nên mê hoặc. Ngước nhìn lên bầu trời, những tia nắng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến cho sự lãnh lẽo chút ít được xua đi. "Phải, cuối cùng thì cũng đã trở về rồi."
Hơn hai năm hắn bị đưa qua Pháp du học, hắn đã sớm chơi chán bên đó rồi. Rõ là nơi chán ngắt, hắn còn bị ép vào học cái trường gì gì đó. Thật là khó sống chết đi được. Cũng may học xong hai năm bên đó, cuối cùng cũng được thả về nước.
"Cậu hai, chúng ta mau về thôi, lão gia và phu nhân rất mong nhớ cậu đấy."
Uông Hựu Dương hờ hững tỏ vẻ không quan tâm, chỉ bâng quơ mà hỏi một câu.
"Anh trai tôi về rồi à? Nghe bảo anh ta đã từ chức rồi?"
Lý quản gia nghe nhắc đến Uông Chính Thành thì hơi ái ngại, bà nói.
"Cậu cả đã về được nửa năm rồi, nhưng mà cậu ấy không về nhà. Hình như là, đã mua nhà ở nơi khác rồi."
Uông Hựu Dương cười khẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664358/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.