Thế nhưng tiếng hét và cầu xin của cô hầu như chẳng có tác dụng gì. Một lực mạnh mẽ kéo lấy cổ tay cô, cứ thế, cả người Uông Thư Vỹ đã bị kéo phăng ra.
Bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông đó chạm vào Uông Thư Vỹ, cô sợ đến nỗi cả trái tim đều như muốn bắn ra ngoài. Người hắn lạnh ngắt cứng đờ, không hề có hơi thở, là quỷ hay là ma? Uông Thư Vỹ vùng vẫy không được, liền há miệng cắn bừa một phát thật mạnh, thật sâu.
Người đàn ông đau đớn nhíu mày, một mùi máu tanh bắt đầu xông vào mũi hắn, Uông thư Vỹ còn có thể cảm nhận được vị mặn của máu.
"Đừng...là tôi...!!!"
Bỗng chất giọng trầm thấp có chút run rẩy phát ra, Uông Thư Vỹ trong cơn hoảng loạn như vớ phải một chiếc phao cứu sinh. Đôi mắt ngắn lệ của cô chợt mở to ra, cố gắng nghe lại lần nữa.
"Muốn giết chết tôi chỉ bằng cách này sẽ không thành công đâu."
Uông thư Vỹ nhả vai hắn ra, giọng nói này, và còn mùi hương này, thứ mùi hương đầy mạnh mẽ và mê hoặc như gỗ trầm này...lẽ nào chính là...
"Anh cả???"
"Vậy em nghĩ là ai?"
Trong thứ ánh sang le lói của chiếc đèn cầm tay, Uông Thư Vỹ đã thấy được gương mặt của Uông Chính Thành. Mái tóc của hắn đã bị nước mưa làm ướt, ngay cả quần áo trên người cũng đã ướt sũng, toàn thân hắn lạnh toát cũng là vì thế, vậy mà cô cứ tưởng là...
Uông Thư Vỹ lại òa khóc lên rồi ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664328/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.