Ngày hôm sau khi trời đã sáng. Tỉnh lại. Uông Thư Vỹ nhận ra mình đang nằm trên giường, còn Uông Chính Thành thì không thấy đâu nữa. Lò sưởi đã tắt ngấm từ lâu. Tấm thảm dưới sàn nhà cũng đã bị cất đi. Cửa sổ được đóng lại. Mọi thứ quá đối yên tĩnh, bên ngoài trời quang mây tạnh. Cô bước xuống giường, mở cửa sổ ra. Một cơn gió ùa đến, cảm giác lạnh lẽo ngấm vào da thịt khiến cô nghi ngờ sự xuất hiện của hắn vào tối qua là có thực hay không. Sau trận mưa, cây cối như được tưới thêm nhựa sống, đua nhau mơn mởn. Chim trên cành hót líu lo, sớm mai đọng lại những giọt sương. Gió hơi lạnh, nhưng lại có được vài tia nắng vàng vọt chiếu xuống. Ít nhiều an ủi trái tim cô độc này của cô.
Lúc này, cô không biết được rằng Uông Chính Thành lại đang ngồi bên cạnh giường của Hạ Thụy Lan, chăm sóc cô ta. Đêm qua cô ta đột ngột bị ngất xỉu. Quản gia tìm hắn khắp nơi. Cuối cùng đành phải tìm đến Mạc Nghiên. Hắn ta biết Uông Chính Thành lúc này không thể ở đâu ngoài nơi đó. Nên đã tìm tới, cuối cùng, khi trời còn chưa sáng, Uông Chính Thành đã bỏ lại Uông Thư Vỹ mà rời đi.
Uông Tịnh Lam nói, tình trạng của Hạ Thụy Lan bây giờ, căn cốt đã hư tổn nặng nề, thêm nữa tâm trạng không được ổn, tốt nhất là nên tĩnh dưỡng để chờ đợi được ghép thận. Có điều, không chỉ nên quan tâm tình trạng của người ghép, người hiến tạng cũng cần được chăm sóc. Có như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664327/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.