Uông Thư Vỹ sợ đến mất hồn, cô không biết phải làm như thế nào cả, chỉ biết vén những sợi tóc dính ướt trên khuôn mặt Nhạc Ca.
"Chị!!! Chị cố lên..."
Mưa vẫn không tạnh, trời lạnh buốt. Cho đến rất lâu sau, Nhạc Ca dường như đã kiệt sức, môi cô trắng bệch run rẩy, làn da tím ngắt lạnh lẽo. Đôi mắt đờ đẫn.
Uông Thư Vỹ sợ hãi khóc thảm lay cô, xua xua tay.
"Chị!!! Chị!!! Không!! Không cần bé con nữa!!! Không cần bé con nữa... "
Cô nghiêng đầu sang một bên nhìn Uông Thư Vỹ, một giọt nước không rõ là nước mắt hay là nước mưa từ khoé mắt cô rơi xuống, cô thều thào.
"Ngốc quá,...nếu bé con mà nghe được, chắc chắn sẽ giận em..."
Rồi cô nhắm mắt lại, thanh âm của mưa nhẹ nhàng như thế, giống như một bản nhạc. Thư Vỹ nhìn cô, không biết là chị ấy đang nghĩ đến gì. Trong mơ hồ, môi Nhạc Ca khẽ run run.
"Em xin lỗi...."
Cô cắn môi, nuốt nước mắt vào sâu trong tim, theo bản năng mà hét lên một cái tên.
"Nam Trấn Ảnh!!!!"
Chớp loé ngang trời, tiếng hét của cô như xé toang màn đêm, thảm thiết đến đớn đau. Cùng với tiếng hét ấy, đứa bé cuối cùng cũng ra đời. Tiếng khóc rất lớn. Là một bé trai kháu khỉnh.
Nhạc Ca cảm thấy cơn gò ấy đau đến thấu xương. Uông Thư Vỹ đứng hình nhìn đứa bé, cho đến khi nó lại khóc thêm một tiếng nữa, cô mới hoàn hồn mà theo bản năng bế nó dậy.
Nhạc Ca đã hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-tinh-ruc-chay/2664240/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.