Chương trước
Chương sau
Đứa bé dường như có thể cảm nhận được hắn, khóc càng lúc càng dữ dội .

Còn Triệu Triết đứng bên cạnh thì không khỏi hoảng hốt.

"Sao....sao nơi này lại có một đứa bé nhỏ như vậy...???"

Mi tâm Nam Trấn Ảnh khẽ giật giật, hắn trở nên sốt ruột dữ dội. Đứa bé nhỏ chỉ bằng hai bàn tay hắn này, lại khiến cho hắn gấp gáp. Cớ vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Hắn không nói gì, cởi chiếc áo quân phục đặc công trên người xuống bọc lấy đứa trẻ. Khi bàn tay hắn chạm vào bé con, một cảm xúc mềm mại không nói thành lời len lỏi vào trong trái tim đã bấy lâu tắt ngấm ấy của hắn. Trong phút chốc, hắn như sợ làm cho vật nhỏ đáng yêu này kinh động. Động tác hết sức nhẹ nhàng, đứa bé hình như cũng biết được thiện chí của hắn, tiếng khóc đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vài tiếng ê a. Bàn tay nhỏ bé không biết điều bám chặt vào ngực áo hắn.

Bé con mềm nhỏ lọt thỏm trong ngực. Môi hắn không nhịn được nhếch lên một cái. Cảm giác này thật là lạ.

Triệu Triết nhìn người phụ nữ dưới đất, hình như là chết rồi, trên trán còn có một vết thương tím rã.

"Đại soái, chúng ta nên xử lý thế nào?"

Nam Trấn Ảnh nhìn xuống người phụ nữ lem luốc đó. Lúc này trời cũng đã gần sáng, suy nghĩ một hồi, hắn liền nói vói Triệu Triết.

"Người phụ nữ này có lẽ chạy từ nơi đó ra, cứ đưa về đã rồi tính!"

Sau khi trở về, Nam Trấn ảnh sắp xếp cho người phụ nữ này ở chỗ Bắc Gia, còn đứa bé thì lại tự nhiên mà đem về nhà.

________________________

Trong căn phòng chan hòa ánh sáng, ấm áp và mềm mại, Thư Vỹ lại có cảm giác như da thịt mình sắp bị đóng băng, nước mưa thấm vào từng thớ thịt hãy còn đau đớn. Trước mắt cô là hình ảnh Nhạc Ca người đầy vết máu, hai mắt trắng dã, trợn ngược lên trời. Còn có tiếng khóc của bé con, nỉ non đến xót xa lòng.

Uông Thư Vỹ vùng dậy trong cơn ác mộng, trên mặt lấm tám mồ hôi, khuôn mặt cô nhợt nhạt , môi cũng khô khan, cả người nhức nhối đến nỗi cử động cũng khó khăn.

Đây là nơi nào, mắt cô nhìn quanh, chỉ thấy mình đang ở một nơi xa lạ, còn bé con thì đã chẳng thấy ở đâu nữa.

Cô gào hét lên, tìm đứa bé khắp nơi, nhưng đứa bé đã biến mất rồi. Đột nhiên lúc này có một người đàn ông gấp gáp chạy vào.

"Cô..cô tỉnh rồi sao?"

"Aaaaaaa!!!" Uông Thư vỹ lúc này như mất bình tĩnh, hét lên lùi về sau.

Bắc Gia tiến lên phía trước, cố gắng trấn an cô.

"Cô bình tĩnh, tôi là...."

"Đừng đến đây!!!!"



Một chiếc gối ném về phía cậu ta, Bắc Gia trợn mắt, người phụ nữ này điên rồi hay sao?

Uông Thư Vỹ vì bị hoảng sợ quá độ, lúc này làm sao có thể bình tĩnh, cô như con thú hoang dã, cái gì cũng sợ.

"Cô nghe tôi nói, tôi không có hại cô đâu!!"

Choang!!

Bắc Gia muốn nói chuyện với cô cũng không được, cô liền tóm lấy được thứ gì, liền ném về phía hắn, ngay cả cái bình hoa, may mà hắn còn tránh kịp, nếu không thì hậu quả thật không thể lường được.

Cậu ta vò đầu bứt tóc, liền vội vàng chạy đi gọi điện thoại.

Uông Thư Vỹ sợ hãi, mất trí mà trốn xuống dưới gầm bàn, cuộn thân hình nhỏ bé lại, đôi mắt giấu trong làn tóc rối.

Chừng mười lăm phút sau, Nam Trấn Ảnh đã đến nơi.

Khi Nam Trấn Ảnh bước vào phòng thì lập tức bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ hỗn độn. Căn phòng thường ngày vốn bừa bộn, nhưng có lẽ là cũng không đến mức trở thành bãi chiến trường như thế này. Đồ đạc bị vứt tứ tung, bình hoa gốm sứ bị vỡ nát dưới sàn.

Bắc Gia thấy Nam Trấn Ảnh đến thì như với được đấng cứu thế.

"Nam Trấn Ảnh!!! Cuối cùng cậu cũng đã tới rồi, cậu có biết rằng chỉ chậm mấy phút nữa thôi là cậu sẽ không còn được nhìn thấy tôi nữa hay không hả???"

Nam Trấn Ảnh hờ hững nhìn lại Bắc Gia, nhìn lại bộ dạng thê thảm của cậu ta mà nói.

"Tôi có không đến cậu cũng không có chết được."

"Cậu cậu cậu...." Bắc Gia tức đến sắp không thở nổi!

"Đồ vô tâm không có tiền đồ!"

"Bị một người phụ nữ làm cho đối phó không nổi, ai mới là người không có tiền đồ?"

"Cậu thì biết cái gì, người phụ nữ đó trông thì vô hại, nhưng sức lực cũng không nhỏ đâu, suýt nữa thì ném bình chết cá đấy biết chưa."

Nam Trấn Ảnh chẳng có thời gian mà đấu khẩu với Bắc Gia nữa. Nam Trấn Ảnh quay mặt qua.

"Người đó đâu."

Nói đến đấy Bắc Gia lập tức chỉ tay về phía gầm bàn.



"Đó đó đó, dưới gầm bàn, cô ta phá hết phòng của tôi rồi trốn dưới đó, bộ dạng cứ như là sợ tôi ăn thịt cô ta vậy."

Nam Trấn Ảnh bước tới, Uông Thư Vỹ trốn dưới gầm bàn,

"Cô ra đây đi, chúng tôi sẽ không làm hại cô. Đưa cô đến nơi này, cũng là để hỏi một số việc mà thôi, hỏi xong, chúng tôi sẽ thả cô ra." Nam Trấn Ảnh nói.

Nam Trấn Ảnh thấy cô không phản ứng, hắn không có lôi cô ra, cũng không buông lời hăm doạ gì cả.

"Tôi biết cô có thể nghe thấy tôi nói gì. Giống như lời vừa nãy tôi nói, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô một số chuyện mà thôi."

Cô im lặng. Hắn nói tiếp.

"Nơi chúng tôi tìm thấy cô cách khu mỏ vàng không xa lắm, xung quanh đó không hề có bất kỳ một ngôi làng nào. Thế nên chắc chắn cô là người trong khu đãi vàng. Cô cũng chứng kiến cảnh bọn người đó phạm tội như thế nào. Còn nữa, bọn chúng sau khi bị phát hiện thì tự tàn sát những người bị bắt tới làm việc để bịt miệng. Chúng tôi chỉ muốn trừng phạt bọn chúng, thế nên chúng tôi muốn ở cô chính là một lời khai, chỉ cần cô ra làm nhân chứng trước toà án quân sự, tôi cam đoan sẽ thả tự do cho cô."

Uông Thư Vỹ nghe thấy lời hắn nói, cô hiểu, đương nhiên hiểu, chỉ là cô sợ hãi, cô sợ những ánh mắt của những con người xa lạ kia, nó giống như vô số những lỗ đen chi chít đồng loạt hướng về phía cô không chút e dè.

"Còn có...." Nam Trấn Ảnh ngập ngừng "...đứa bé đó nữa."

Lời hắn vừa thốt ra, Uông Thư Vỹ như bừng tỉnh, bé con, bé con nằm trong tay người này sao?? Cô không còn quan tâm là mình có đang sợ hãi hay không nữa. Cô như con thú hoang dã từ gầm bàn chui ra, đứng lên dùng ánh mắt hung thần mà hét lên.

"Trả đứa bé cho tôi!!!"

Bắc Gia bị giật mình lùi về sau. Còn Nam Trấn Ảnh hắn thì lại bỗng chốc trở nên sững sờ và thoáng chốc sợ hãi. Thứ hắn thấy đầu tiên chính là đôi mắt của người phụ nữ. Đôi mắt này.....thật giống hắn.

Uông Thư Vỹ nhìn hắn đầy cảnh giác, cô đã thề với bản thân rằng phải dùng hình dạng đáng sợ nhất để bảo vệ chính mình, vì ngoài bản thân cô ra, sẽ không một ai vì cô mà rủ lòng chở che. Uông Thư Vỹ khẳng định như thế.

Nhưng hình như người đàn ông trước mặt cô vô cùng kỳ lạ. Nhất là khuôn mặt góc cạnh u tối kia, lại có đôi mắt thật đẹp, màu của nó cũng thật đẹp, rất giống đôi mắt của cô. Cô bất giác đưa tay lên mi mắt mình. Lồng ngực cô nóng lên, một cảm giác bồn chồn len lỏi sâu trong trái tim đến day dứt.

Khoảnh khắc đó, không một lời nào được nói ra. Không gian im ắng đến lạ thường.

Trên đời có vô số truyện trùng hợp, cũng có vô số những truyện bình thường đến nỗi chẳng thể bình thường hơn. Nhưng có lẽ tất cả đều là sự sắp đặt của số mệnh. Có những thứ cứ ngỡ rằng bản thân mình đã hiểu rõ, đã nắm chắc trong lòng bàn tay. Nhưng thực ra đều là hư ảo, đều là khói mù trong mưa bay.....nếu không gặp phải, thì vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được.

---------------

Trong một căn phòng khác.

Nam Trấn Ảnh cùng Uông Thư Vỹ ngồi đối diện nhau, Bắc Gia đưa trà lên bàn. Nhìn biểu cảm của Nam Trấn Ảnh vùng người phụ nữ này có chút khác thường. Hình như là có thay đổi gì đó, không gian vẫn im lặng như vậy, nhưng không phải là không gian giữa hai người này.

"Cậu còn rót nữa, tấm thảm dưới chân tôi sẽ dùng để rửa mặt cho cậu..."

Nam Trấn Ảnh nói một lời này ra, Bắc Gia mới giật mình nhìn lại khay trà đã bị mình đổ lênh láng này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.